Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Về 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 19: Giấc Mơ Đẹp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc nói chuyện, cậu bé không quên vụиɠ ŧяộʍ nghiêng đầu nhìn về phía Khương Chi, cảm nhận được sự ấm áp từ cái nắm tay nhưng cậu bé vẫn không dám tin, lúc này gương mặt gầy gò đã ửng đỏ.

Đây là lần đầu tiên Đản Tử được đi chung với mẹ ra ngoài, có phải mẹ không còn ghét cậu bé nữa không?

Trước kia mẹ chưa bao giờ kiên nhẫn với cậu bé và các anh mình, nếu chọc cho mẹ không vui, kết quả chờ đón chúng không phải trận đánh thì cũng là trận mắng.

Nhưng cậu bé không thể nào ghét được mẹ mình, bởi vì mẹ đã liều chết sinh cậu bé ra. Đản Tử đã nghe người trong thôn nói mẹ cậu bé từng là học sinh cấp ba, là người có văn hóa cao nhất trong thôn nhưng vì muốn sinh bốn anh em cậu bé ra mới sống trong tình trạng như bây giờ.

Mà cho tới bây giờ, người mẹ luôn đối xử với anh em cậu bé như với kẻ thù lại chịu kéo tay cậu bé, hôn má cậu bé, còn xoa đầu, dịu dàng hỏi cậu bé có đói bụng không.

Đản Tử đã từng nhìn thấy những đứa bé khác nhận được sự đối xử thế này từ cha mẹ chúng, Đản Tử vô cùng hâm mộ nhưng cậu bé chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình cũng được đối xử như vậy, cảm giác này tuyệt vời biết bao!

Nghĩ đi nghĩ lại, vành mắt Đản Tử đỏ lên nhưng miệng thì kéo dài đến tận mang tai.

Đản Tử lại lặng lẽ quay đầu nhìn Khương Chi đang kéo tay mình, cậu bé lập tức cảm thấy ấm áp từ đầu đến chân, tuy tuyết rơi đầy trời nhưng Đản Tử không hề thấy lạnh lẽo.

Đản Tử luôn có cảm giác bản thân mình đang nằm mơ, một giấc mơ đẹp, nếu như có thể, cậu bé hy vọng mình đừng tỉnh lại.

Khương Chi cũng phát hiện ánh mắt của Đản Tử nhưng cô không nói gì, cũng không cố ý quay lại nhìn cậu bé, chỉ nắm chặt bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay, sắc mặt dịu dàng.



Khương Chi chưa từng biết hai chữ “dịu dàng” cũng có thể miêu tả chính mình nhưng từ sau khi sống lại, cô cảm nhận được cái gì gọi là huyết mạch tương liên, đột nhiên cảm thấy chẳng qua bản thân mình cũng chỉ là một người phàm tục, cũng có một mặt dịu dàng.

Nghĩ như vậy, Khương Chi lặng lẽ cười một tiếng, tốc độ nhập vai của cô đúng là rất nhanh!

Bởi vì tuyết lớn nên tốc độ của hai mẹ con không nhanh, phải đi rất lâu mới đến khúc ngoặt của con sống lớn.

Gần chỗ khúc ngoặt của sông lớn này có mấy thôn làng sinh sống ven bờ, dòng nước chảy xiết, có chỗ nông chỗ sâu.

Chỗ nước cạn là nơi mà mấy đứa bé thích tụ tập khi mùa hè đến, khi có phụ nữ giặt quần áo gần bờ sông, mấy đứa nhỏ còn cả gan đến chỗ nước sâu, thỉnh thoảng còn bắt được con ba ba già.

Tài nguyên ở con sông này rất phong phú, tôm cá trong này vô số kể.

Cho dù hạn hán kéo dài ba năm nhưng dòng nước ở đây chỉ có dấu hiệu chảy chậm lại mà không hề khô cạn.

Lúc thiếu lương thực, người trong thôn đã từng dựa vào cá tôm ở dòng sông này mà no bụng, cuộc sống còn dễ chịu hơn những người bên ngoài kia rất nhiều, có thể nói khúc ngoặt của sông lớn này chính là thần linh mà các thôn làng quanh đây thờ phụng.

Khương Chi đã từng học theo người ta nhảy vào sông bắt tôm, cá, đáng tiếc trước kia cô thường nũng nịu, mười đầu ngón tay không dính nước mùa xuân, tôm cá kia lại linh hoạt vô cùng, cô căn bản không có cách nào bắt được chúng.
« Chương TrướcChương Tiếp »