Chương 27: Ngoại truyện về Trình Cảnh Thiên (1)

Toàn bộ cửa sổ đều bị rèm che lại, không có tia nắng nào được phép lọt vào.

Bóng tối vô tận, mơ hồ thấy một bóng người cao gầy ngồi dựa lưng vào thành sofa, xung quanh đều là vỏ chai rỗng, tàn thuốc rơi đầy trên chân.

Trình Cảnh Thiên mệt mỏi ngả đầu lên ghế, sườn mặt kiêu ngạo lộ ra, đường quai hàm vừa sắc bén vừa gầy guộc, quần áo trên người xộc xệch, tóc tai cũng lộn xộn.

Trên ngón tay anh còn kẹp một điếu thuốc lá.

Hỗn hợp rượu bia và thuốc lá làm tê liệt não bộ Trình Cảnh Thiên, kéo ngược anh về giai đoạn mười năm trước.



Trình gia phất lên từ đời ông cố của Trình Cảnh Thiên, là một trong những danh gia vọng tộc ở Đài Loan.

Trình Sâm, ông nội của Trình Cảnh Thiên là gia chủ đời thứ ba, có ba người vợ.

Trong đó Trình Mộ Thời là con đầu lòng của vợ cả, đã được định sẵn sẽ tiếp nối vinh quang gia tộc.

Vậy mà cuối cùng hắn lại cự tuyệt vị hôn thê môn đăng hộ đối, cùng bạn gái Tiêu Diên quay lưng lại với Trình gia.

Tính cách Trình Sâm nghiêm khắc bá đạo, sau khi biết chuyện lập tức cắt đứt tất cả nguồn tài chính của Trình Mộ Thời, còn tuyên bố từ mặt hắn.

Thời gian đó, giới thượng lưu thích nhất là nói chuyện phiếm về nhà họ Trình.

Lại không ngờ tới, Tiêu Diên sau đó thay đổi tính cách, phản bội Trình Mộ Thời rồi đi cặp kè với một vị công tử giàu có khác.

Trình Mộ Thời cắn răng vượt qua cú sốc, phải làm việc bán mạng vì dưới gối còn có một đứa con trai tên Trình Cảnh Thiên.

Nhưng Trình Sâm vẫn thật sự chưa buông tha cho cha con Trình Mộ Thời, liên tục chèn ép họ hết lần này đến lần khác.

Một ngày nọ, Trình Mộ Thời đang khuân đá trên công trường thì bất ngờ ngã quỵ, mất ngay trên đường đến bệnh viện.

Trình Cảnh Thiên trở thành đứa trẻ không cha không mẹ, bị Trình Sâm cưỡng ép đưa về.

Năm ấy anh mới sáu tuổi.

Trình Cảnh Thiên mặc đồ tang quỳ trước linh cữu của Trình Mộ Thời suốt ba ngày ba đêm, không ăn không uống, cũng không mở miệng nói chuyện.

Sắc mặt trắng bệch, đôi mắt trống rỗng, dường như linh hồn cũng đã đi theo Trình Mộ Thời.

Trình Sâm và thân thích đứng từ xa quan sát với sắc mặt phức tạp.

Bên ngoài truyền đến tiếng động, Trình Mộ Tranh đã trở về.

Trình Mộ Tranh và Trình Mộ Thời cùng một mẹ sinh ra, anh cũng là người duy nhất còn giữ liên lạc với Trình Mộ Thời sau khi hắn rời khỏi Trình gia.

Không ngờ Trình Mộ Tranh mới đi Mỹ du học bốn năm, khi trở về thì người đã không còn.

Anh nhìn thấy bóng dáng Trình Cảnh Thiên nhỏ bé bi thương cúi đầu, cổ họng như bị nghẹn lại, bước chân cũng nhẹ hơn.

Trình Mộ Tranh tiến lại gần đặt tay lên vai Trình Cảnh Thiên, khẽ gọi: “Cảnh Thiên.”



Trình Cảnh Thiên như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, dưới hốc mắt là những mảng nước mắt đã khô, cứng ngắc quay sang.

Môi anh mấp máy, nhưng không thể nói thành tiếng.

Nhìn thấy Trình Cảnh Thiên như vậy, Trình Mộ Tranh rất đau lòng.

Đôi mắt anh đỏ lên, Trình Mộ Tranh cau mày ngăn không cho nước mắt chảy ra, hai tay ôm Trình Cảnh Thiên vào lòng.

“Xin lỗi Cảnh Thiên, chú đến trễ rồi.”

“Chú xin lỗi.”

Trình Cảnh Thiên thở hổn hển khóc lớn, tiếng khóc tê tâm liệt phế vang khắp nhà tang lễ.

Khiến những người đang xì xầm to nhỏ cũng phải im bặt.

Trình Mộ Tranh cảm nhận cơ thể đứa nhỏ trong lòng mềm nhũn, tiếng khóc yếu dần.

Trình Cảnh Thiên ngất xỉu.

Lúc tỉnh dậy, đập vào mắt anh là trần nhà màu trắng.

Cảm giác nhói đau từ cổ tay truyền đến, Trình Cảnh Thiên nhíu mày, nhìn thấy trên mu bàn tay mình có cắm một cây kim nối với bình nước biển.

Trình Mộ Tranh vẫn luôn túc trực cạnh giường Trình Cảnh Thiên, vừa chợp mắt được một lúc thì bị tiếng động làm tỉnh giấc.

Anh mở mắt, vuốt mặt Trình Cảnh Thiên: “Tỉnh rồi à?”

“Chú Tranh…” Trình Cảnh Thiên tủi thân cọ cọ mặt vào lòng bàn tay anh, âm thanh nghẹn ngào.

“Ừ, chú ở đây rồi, đừng sợ gì cả.”

Gương mặt Trình Mộ Thời và Trình Mộ Tranh quá giống nhau. Trình Cảnh Thiên cắn môi, nước mắt tưởng như đã cạn nay lại chảy ra.

Anh vẫn không tin được mình đã mất bố rồi.

Trình Mộ Tranh cũng đau lòng không kém, liên tục lau nước mắt cho Trình Cảnh Thiên.

Trình Sâm gọi Trình Mộ Tranh qua nói chuyện.

Bốn năm không gặp, Trình Mộ Tranh đã trưởng thành không ít, cả người phảng phất hơi thở bươn chải vì lăn lộn ngoài xã hội, ánh mắt cũng điềm tĩnh hơn.

Hai người lặng lẽ trao đổi ánh mắt, sóng ngầm cuồn cuộn.

Trình Mộ Tranh không muốn nhắc lại những chuyện tàn nhẫn mà Trình Sâm gây ra cho cha con Trình Mộ Thời.

Nước trà trong chén đã nguội lạnh.

Anh cất giọng đều đều: “Trình Cảnh Thiên không thích hợp ở đây.”

Trong phòng không mở cửa sổ, không khí vô cùng ngột ngạt, đặc quánh mùi xì gà.



Trình Sâm híp mắt: “Anh nói nhăng cuội gì vậy?”

Ông ta đột nhiên phát hiện cả Trình Mộ Thời và Trình Mộ Tranh đều có bản lĩnh chọc cho mình nổi điên.

Trình Mộ Tranh rũ mi. Anh biết Trình Sâm đã hiểu.

Vì rõ ràng ông ta cũng cảm thấy vậy.

Nhưng ông ta lại không cam tâm buông Trình Cảnh Thiên ra.

Một Trình Mộ Thời đã quá đủ.

Hai tay Trình Mộ Tranh đặt trên đầu gối, chuẩn bị rời đi: “Con đồng ý đi mở rộng thị trường bên Mỹ cho Trình gia, với điều kiện các người phải chăm sóc Cảnh Thiên thật tốt.”

Trình Sâm vẫn luôn nung nấu tham vọng chen chân vào thị trường Mỹ, nhưng mặc cho ông ta thử mọi cách vẫn không thành công.

Quả nhiên Trình Mộ Tranh vừa nói câu này, ánh mắt Trình Sâm liền thay đổi.

Ông ta dúi đầu điếu xì gà vào gạt tàn khiến nó tắt ngúm.

Giống như lời cảnh cáo Trình Mộ Tranh đừng hòng lừa gạt ông ta.

Anh không gánh được hậu quả.

Trình Mộ Tranh bình tĩnh đón nhận hành động phủ đầu này. Anh đứng lên: “Bốn năm sau con sẽ quay về đón Trình Cảnh Thiên rời đi.”

Anh xoay lưng lại vuốt mặt mình, trong đầu nhớ lại bộ dạng khóc đến không thở nổi của Trình Cảnh Thiên.

Trình Sâm nhìn bóng dáng cao gầy của Trình Mộ Tranh, quai hàm bạnh ra.

“Nếu anh không làm được thì sao?”

Đáp lại lời nghi hoặc của ông ta là tiếng cười khẽ.

Trình Sâm ngẩn người.

Trình Mộ Tranh không quay lại, vặn tay nắm cửa, từng câu từng chữ rõ ràng: “Đến lúc đó, bố muốn thế nào con cũng chấp nhận.”



Trình Mộ Tranh rời đi, Trình Cảnh Thiên một mình ở lại Trình gia.

Anh trải qua rất nhiều chuyện, cũng học cách nhìn sắc mặt đoán cảm xúc.

Trình Cảnh Thiên chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ lấy lòng Trình Sâm hay bất cứ ai ở đây. Anh cư xử khách sáo nhất có thể, cực kỳ lý trí và tỉnh táo.

Không ai biết trong phòng anh cất giấu một quyển lịch, mỗi ngày trôi qua anh sẽ dùng bút gạch đi, đếm ngược ngày rời khỏi Trình gia.

Trình Mộ Tranh nói được làm được, đúng bốn năm sau đã thành công đưa sản phẩm của Trình gia thâm nhập sâu vào thị trường Bắc Mỹ, gây được tiếng vang lớn.

Anh trở về, đón Trình Cảnh Thiên đến Bỉ, bắt đầu một cuộc sống mới.