Chương 37

Đầu óc bị hỏng sao?

Tưởng Hướng Nam nhấc chân đi ngang qua bên người Triệu Cửu, Triệu Cửu đồng thời đi vào trong, Tô Li đi vào theo, học sinh lớp 1 và nữ sinh lớp 8 chạy nhanh đi ra ngoài.

Cửa hông nháy mắt không còn ai, Tô Li đi lên vài bước quay đầu nói: “Hai cậu không đi sao? Vào học rồi.”

Khóe miệng Tiền Lỗi và Chu Hân Hân hơi giật giật nhìn hai người, hóa ra hai người này cũng biết vào học sao?

Bốn người lên cầu thang, Tiền Lỗi vội nói: “Anh có biết người vừa rồi là ai không? Tưởng Hướng Nam lớp 1!”

Triệu Cửu: “Không quen biết.”

Tiền Lỗi tưởng tượng cũng đúng, hắn vừa mới tới.

“Anh có biết công ty Chính Nam không, ở bên ngoài đường tùy ý đều có thể thấy được bất động sản của họ, đó chính là nhà cậu ta!”

Triệu Cửu đang đi lên thang lầu: “Không biết.”

Tiền Lỗi: “……”

Tô Li phổ cập khoa học cho hắn: “Căng tin của trường học là do nhà cậu ta quyên góp.”

Triệu Cửu: “Hử?”

Tô Li: “Trường cấp 3 khác khả năng chỉ có đồ ăn bình thường, trường chúng ta lại khác, nhờ phúc của Tưởng Hướng Nam, ngoại trừ đồ ăn thông thường, còn có sủi cảo, cơm nước rưới, cơm chiên, mì thịt bò.”

Triệu Cửu: “Vậy sao, rất lợi hại.”

Tiền Lỗi và Chu Hân Hân: “……”

Không từ trong giọng nói của hắn nghe ra ý tứ lợi hại nào.

“Lại nói, chúng ta nhường đường một chút sẽ chết sao?” Chu Hân Hân nói.

Triệu Cửu: “Sẽ không. Nhưng ánh mắt người kia làm tôi thấy không thoải mái.”

Tâm lý phản nghịch của hắn rất nặng.

Tiền Lỗi bội phục, nhìn người đằng trước bình tĩnh, đột nhiên nhớ tới, hắn là từ trường Thánh Đức chuyển qua, hẳn cũng là kẻ có tiền.

Khó trách chướng mắt Tưởng Hướng Nam.

“Giáo viên phỏng chừng đã tới.” Tô Li nhắc nhở, mấy người chạy nhanh ôm sách lên trên lầu, vận khí thực tốt, hôm nay giáo viên tiếng Anh không kịp thời xuất hiện ở trong lớp học của bọn họ.

Trần Tuyết nhìn mấy người chảy một thân mồ hôi: “Sao mấy cậu đi lấy sách lâu như vậy.”

Tiền Lỗi trực tiếp vọt tới phía dưới điều hòa, hấp thu gió lạnh, Chu Hân Hân cởϊ áσ khoác về tới vị trí.

Triệu Cửu và Tô Li chỉ cuốn tay áo lên, Tô Li đi vào vị trí của chính mình, nói: “Trên đường gặp phải một ít người.”

Trần Tuyết nhìn tay áo cuốn lên cùng một kiểu, đôi mắt tỏa sáng, hai người bọn họ có hơi chút ăn ý nha.

Lúc này, giáo viên tiếng Anh đi đến, cầm chồng đề kiểm tra nói: “Xin lỗi, cô đi nhầm lớp, hôm nay chúng ta kiểm tra đột xuất.”

Trong phòng học một mảnh kêu rên.

Đề kiểm tra được truyền xuống, Tô Li cúi đầu bắt đầu viết, môn duy nhất mà hai người bọn họ không sợ chỉ có mỗi tiếng Anh.

Đề kiểm tra không phải đặc biệt khó, dựa vào ngữ cảm, hơn mười phút đã viết xong.

Giờ phút này, trên sân thể dục, học sinh lớp 1 chạy xong mấy vòng sân thể dục thở gấp nói: “Thật hay giả vậy? Thật là vào lớp 13? Nhà hắn quyên không ít tiền cơ mà.”

“Còn có thể giả sao? Tên tiểu thiếu gia kia còn ôm một chồng sách.”

“Chậc! Lại có người có thể vì Tô Li mà làm được đến trình độ này?”

“Vì sao không thể? Tô Li lớn lên một chút cũng không kém, trước kia thành tích lại tốt.”

Mấy người sửng sốt, giống như cũng đúng đi? Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào? Hoa khôi lớp 2 địa vị lại thấp tới nông nỗi làm người cảm thấy có người thích cô là người ta mắt mù?

Lớp 8 ở sân thể dục bên kia, cũng vừa chạy xong hai vòng sân thể dục, dựa vào tường hưng phấn nói: “Đương nhiên là thật, người ở bên ngoài so với trên ảnh còn soái hơn!”

“Hắn và Tô Li là thật sao?”

“Hình như là thật, tớ còn thấy hai người họ vừa nói vừa cười.”