117. Một cái tát vang dội.

Thay đổi nội dung học phòng chống nghệ thuật hắc ám khá được học sinh Slytherin hoan nghênh, mặc dù bản thân giáo sư tản ra hơi thở nguy hiểm, bất quá bọn họ thích nội dung học, huống chi chủ tịch học viện bọn họ biểu diễn một màn đẹp mắt như vậy, đủ để bọn họ tự hào.

Nhưng mà, với họ mà nói, lớp cận chiến vẫn khó ứng phó như cũ, tâm tình Draco tốt hơn các lần trước, bởi vì lần này người hợp tác với cậu đã đổi thành Harry Potter.

Không khí trên lớp bữa này có chút ngưng trọng, sau lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám của hai học viện, Gryffindor ghét hắc ma pháp và Slytherin thích hắc ma pháp, hai phe vô hình trung tạo ra một chút khoảng cách.

Harry rất mẫn cảm với sự bất hòa, cậu cảm thán: “Thật hâm mộ Sal và Gorril, có thể không cần lên lớp.”

Draco nhướn mày, không đáp lời, cậu thấy Gaul bị đánh ngã ra đất.

“Tốt lắm, các trò đừng phát ngốc.” Andrea cố gắng tạo không khí: “Dùng bản lĩnh của mình đánh ngã đối phương!”

Một giây sau, Hermione dùng một động tác xinh đẹp quật Pansy qua vai, trừ buổi đầu tiên bại dưới tay nữ sinh Slytherin, Hermione chưa từng thua thêm lần nào, sự thật chứng minh, chỉ cần luyện tập nhiều hơn, không gì không thể học tốt.

Đúng là ký túc Gryffindor gần đây có nhiều hoạt động tiêu khiển mới, đó chính là đối kháng. Cặp sinh đôi còn thường xuyên tổ chức các trận tranh tài ở phòng sinh hoạt chung, dùng tiền đánh cược thắng thua. Cứ như vậy cũng khó trách tại sao thuật đánh lộn của Gryffidor ngày càng lợi hại.

Draco bất đắc dĩ bắt đầu chủ động công kích, vậy mà Harry ngăn được, lại trở tay nắm lấy cổ tay cậu, sau đó đá một cước, Draco liền quay cuồng ngã quỵ. Đáng chết, Draco thầm mắng, Harry lại lợi hại hơn tháng trước!

Harry dĩ nhiên lợi hại, trong cùng độ tuổi có lẽ không ai đánh thắng được cậu, những ngày qua cậu chỉ cần có thời gian rảnh là lại ở chung một chỗ với Tom, mà Tom sẽ dạy cậu kỹ xảo hoặc cùng cậu luyện tập thực chiến.

Thật bất hạnh, cho dù đổi bạn đấu, Draco vẫn chịu thương tích, cậu nhóc buồn bực, trong lòng oán hận nghĩ, tại sao lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám không để Slytherin và Gryffindor một tổ, như vậy có thể hồi báo các Gryffindor thô lỗ này một chút.

Ron ghét hắc ma pháp, nhất là khi giáo sư Grindelwald dùng thần chú lên người cậu thì cậu càng thêm ghét, mà những Slytherin kia chuyên tâm luyện tập hắc ma pháp, trong mắt cậu cũng biến thành đặc biệt chán ghét. Cậu chàng khoái trá nhìn mọi người đang đánh lộn trên lớp, phần lớn là học sinh Slytherin té ngã.

Bài giảng kết thúc, Andrea nhìn thoáng qua Draco vẫn thất bại, trong lòng bất đắc dĩ, cùng một trình độ đánh lộn với chồng mình, đây cũng coi như di truyền sao? Nhưng trình độ con trai cô khá tốt mà, thật không thể hiểu nổi.



Hermione xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, tiêu sái bước ra khỏi cửa, cô càng ngày càng thích chương trình học này rồi, Harry và Ron cũng theo ra, ba người này đều thắng.

Đột nhiên, Hermione đứng lại, cô thấy ngoài lan can hành lang có một con chồn tuyết xinh đẹp, toàn thân trắng tinh không một tý lông tạp: “Thật đáng yêu.” Hermione tỏ vẻ vui mừng, nữ sinh đều thích động vật nhỏ lông xù, Hermione cũng không ngoại lệ.

“Con này rất quý sao.” Ron ở một bên suy đoán, con chồn tuyết này hẳn là quý hơn cú mèo, không biết là sủng vật của ai.

Hermione từ từ nhích tới gần, vươn tay muốn sờ con vật nhỏ, nào biết con chồn tuyết nhanh chóng lùi sang bên cạnh hai bước, không chút lưu tình.

Ngay sau đó, Draco và Blaise bước ra khỏi phòng học, Draco cũng liếc nhìn con chồn tuyết, cậu thích những vật xinh đẹp, bất kể to nhỏ, con chồn tuyết này phù hợp với thưởng thức của cậu. Draco tiến về phía trước hai bước, con chồn không trốn tránh, sau đó Draco vươn tay sờ sờ, con chồn vẫn không nhúc nhích.

“Sao lại như vậy?” Ron lớn tiếng oán trách, Hermione sờ thì tránh, Malfoy đụng thì đứng yên.

Draco liếc Ron một cái: “Rất rõ ràng, ngay cả động vật cũng biết không nên đến gần người thô lỗ dã man.”

Không có anh em Jean bên cạnh, Draco bị lớp cận chiến gây bực tức cùng Ron bị lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám gây buồn bực bắt đầu xung đột.

“Cậu nói người nào thô lỗ?” Lần này người mở miệng chính là Hermione, ngay từ năm nhất, lần đầu thấy Malfoy cô đã không thích người này, khi đó hắn thường xuyên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô, sau vì quan hệ với Gorril nên Malfoy có chút thu liễm, nhưng khi thấy cô vẫn là cái bộ dáng vênh váo tự đắc, giống như cao hơn cô một bậc.

Harry có chút khẩn trương, chuyện cũng không có gì, đâu cần làm lớn như vậy.

Draco vẫn không thích Hermione, tiểu thư vạn sự thông này đều tự cho mình là đúng, đáng giận hơn là xếp hạng cuối kỳ đều cao hơn cậu, cậu khó chịu với nhỏ đã lâu rồ: “Một đứa con gái không biết ưu nhã là gì, đúng là nói cô đấy.”

“Cậu —–“ Hermione khẽ cắn răng, đột nhiên nở nụ cười giễu cợt: “Chẳng lẽ phải đỏm dáng như cậu chắc, cậu mỗi ngày cần bao nhiêu thời gian để xịt keo thế? Vì không muốn tóc rối khi đi học sao?”

Khuôn mặt Draco thoáng cái đỏ bừng, cậu coi trọng hình tượng nhất, nào chịu được bị đùa cợt như vậy: “Mày, cái đồ Gryffindor thô lỗ, chết tiệt, đồ máu bùn.”

Mắng xong ba chữ đồ máu bùn, trong nháy mắt Draco có chút hối hận, kể từ khi làm bạn với Gorril, cậu đường như đã cố ý quên đi cái từ vũ nhục này, hôm nay lại không lựa lời mắng ra.

“Chát!” Bị lửa giận thiêu đốt, động tác Hermione nhanh hơn, cô tiến nhanh về phía trước, một bạt tai giáng thẳng lên mặt tiểu vương tử bạch kim Slytherin.

Harry trợn tròn mắt, chuyện sao lại phát triển đến bộ dáng này, cậu đột nhiên nhìn thấy con chồn tuyết trên lan can làm ra một động tác rất nhân tính hóa, nó dùng móng vuốt xoa mặt mình, dường như chính nó bị đánh.

Draco sửng sốt, cậu còn chưa từng bị tát, tất cả đều thất thần, Blaise không biết làm sao, Ron cũng ngây người, cậu nhiều lắm chỉ muốn ầm ĩ mấy câu rồi coi như xong, thật không nghĩ đến động thủ, vậy mà Hermione…

Các học sinh bước ra khỏi phòng học vừa lúc nhìn thấy màn kịch đặc sắc này, Andrea xuất hiện cuối cùng lại chỉ nhìn thấy rõ ràng cái tát kia: “Nếu mấy trò muốn đấu…, ta đề nghị đấu trên lớp học của ta, mặc dù ta cũng không phản đối việc trao đổi sau giờ học.”

Mặt Blaise đầy hắc tuyến, con mắt giáo sư Gryfindor nhìn kiểu gì ra thi đấu chứ, đây rõ ràng là gây lộn!

Hàm răng Draco mài vào nhau ken két, chết tiệt, cậu th hồi tất cả hối hận vừa nãy, thứ máu bùn này lại dám tát cậu trước mặt mọi người, chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!

“Xem ra ý thức đối chiến của các trò rất mãnh liệt.” Không đợi Draco và Hermione nói chuyện, Andrea nở nụ cười tật to: “Như vậy đi, sau này hai trò sẽ hợp tác với nhau.”

Cái gì?! Một vòng học sinh dời mắt đến người Andrea, Hermione lại càng cảm thấy khó tin, cô là nữ sinh, sao lại ghép tổ với một nam sinh, quá hoang đường. Draco lại cực kỳ bất mãn, một chút hảo cảm của cậu với Andrea đã hoàn toàn tan thành mây khói, giáo sư thiếu não này lại ghép cậu với con nhỏ ngu ngốc.

“Cứ như vậy, không thương lượng.” Andrea phối hợp nói: “Hermione Granger, giờ đến phòng làm việc của ta, ta nghĩ chúng ta cần hàn huyên một chút.”

Cho nên, Andrea dẫn Hemrione rời đi.

Bên kia, Draco nổi giận đùng đùng, phóng như một cái vòi rồng về kí túc xá, khí thế khi đó của cậu cực giống cha đỡ đầu. Những con rắn nhỏ run rẩy nơm nớp theo đuôi phía sau, Gorril không có ở đây, ai cũng không dám mở miệng, sợ lửa lan đến thân.

Còn dư lại một đám học sinh Gryfindor, Seamus lên tiếng trước: “Hermione thật là lợi hại.”

“Mặt Malfoy cũng đỏ bừng, tớ đoán nó lần đầu tiên bị đánh, đây chính là một tin tức đặc biết.”

“Tôi khuyên các cậu nên giữ im lặng là tốt nhất.” Đột nhiên, một thanh âm chen vào, là Gerson Weasley, buổi sáng hắn không có lớp, vừa lúc đi ngang qua nơi này, không khéo nhìn thấy toàn bộ quá trình.

Các Gryffindor đều nhìn về phía Gerson, Slytherin mang họ Weasley này tựa hồ không được hoan nghênh ở học viện Slytherin, ngược lại thường xuyên đi theo cặp sinh đôi đến học viện Gryffindor, cho nên họ đều biết hắn.

“Malfoy và Gorril là bạn đúng không.” Gerson nghiêng đầu tìm lý do: “Quan hệ của các cậu với Gorril không tồi, nếu các cậu ra ngoài nói lung tung, Gorril sẽ khó xử.” Thật ra Gerson cũng cảm thấy kỳ quái, Ron và giáo sư Gryffindor thì không nói, nhưng quan Draco và giáo sư Gryffindor có quan hệ mật thiết.

Gerson vốn chỉ có ý nói nghĩa trên mặt chữ mà thôi, nhưng nhóm Ron thì hiểu thành nghĩa sâu xa, bọn họ nhớ tới ma thuốc chỉnh người của Gorril, Ron lại càng nhớ tới những nốt đỏ nổi đầy người kia, nghĩ, chuyện này cũng không có gì hay ho để bàn tán, học sinh Gryffindor nhìn nhau, gật đầu, sau đó lục tục rời đi.

Gerson nhìn về phía con chồn tuyết bị mọi người bỏ quên, lại nói, tất cả mọi chuyện đều do nó mà ra. Hắn tiến lại gần, nhẹ nói: “Cậu có phải nhớ lại chút chuyện tốt đẹp không?”

Trên hành lang, trừ Gerson thì không còn người nào khác, con chồn tuyết liếc Gerson bằng đôi mắt xám xinh đẹp đầy bất mãn, sau đó quay đầu qua hướng khác tỏ vẻ không rảnh để ý.

Gerson cười cười, mở miệng lần nữa: “Viện trưởng ở thư viện, nếu cậu tìm ngài ấy.”

Con chồn tuyết gật đầu một cái, xoay người lại chuẩn bị rời đi, Gerson bổ sung một câu: “Lát nữa đến phòng cần thiết, tôi có việc cần cậu giúp.”

Nói xong, Gerson liền chậm rãi rời đi.

Tác giả: Là lý luận Slytherin là huyết thống chí thượng ~~~ Draco là không tôn trọng Hermione, Hermione là bất mãn với Draco, hai người có thể nói là oán hận chất chứa đã lâu, không có Salazar và Godric ở bên cạnh, rốt cục tìm được cơ hội bộc phát ~~~ thân môn có thể thấy, Andrea rất thích Hermione ~~~

P/S: Gerson Weasley có vận khí thực sự tốt, Laenly bị đánh, hắn có mặt, Draco bị đánh hắn cũng không vắng mặt, lúc này Laenly hẳn là nhớ về cái tát ngàn năm trước, hắc hắc…

Lại P/S: Chương sau chính là Laenly đi tìm Salazar, gặp mặt cặp sinh đôi, kính thỉnh mong đợi ~~~