Chương 56+60

59. Boggart. (Ông kẹ)

Môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám cứ mỗi năm lại đổi giáo sư một lần, hai năm trước chính là hai kẻ ngu ngốc, Harry và Ron có chút chờ mong lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám sáng nay, kinh nghiệm trên xe lửa cho họ biết giáo sư lần này cũng không tệ. Salazar đã sớm tra rõ lai lịch của Lupin, ừm, một người tốt nghiệp Gryffindor, không thể không nói, Dumbledor vẫn rất có dũng khí, đem loại người Godric ghét nhất cho vào học viện Gryffindor.

Học viện Slytherin không cách nào coi trọng Lupin, vì áo chùng rách nát cùng cái vẻ tang thương kia thật không biết là từ xóm nghèo nào bò ra. Draco nhún nhún vai, không thích là không thích, lớp thì vẫn phải lên, giáo sư này so với củ tỏi năm nhất tốt hơn nhiều.

Lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám là lớp thực hành, học sinh hai nhà đi theo Lupin vào một phòng học, trong đó có một cái tủ quần áo thật to. Lúc mọi người đang nghi ngờ, tủ quần áo đột nhiên lay động, rung lên rầm rầm rầm, bên trong dường như nhốt thứ gì đó.

Neville có chút sợ, cậu bé lui về phía sau, trốn sau lưng Harry. Hermione nhớ tới đám tiểu yêu làm loạn trên lớp năm hai, cô cũng bất động thanh sắc lùi về sau lưng Salazar. Ron cùng Harry thì có chút tò mò nhìn tủ quần áo.

“ Không cần lo lắng.” Giáo sư Lupin trấn an nói: “ Bên trong là một Borrgart, có ai có thể trả lời đây là gì không?”

Hermione rốt cục yên lòng, mở miệng nói tiếp: “ Nó có thể biến hình, biến ra bất cứ thứ gì khiến ta sợ.”

“ Rất tốt.” Lupin hài lòng gật đầu: “ Cũng không ai biết Borrgart có hình dạng gì, nhưng khi nó xuất hiện, nó sẽ lập tức biến thành thứ ta sợ. Đây cũng là bài học hôm nay.”

Sau đó, Lupin dạy thần chú trước, sau đó để học sinh hai nhà xếp thành hai nhóm: “ Chú ngữ đánh lui Borrgart rất đơn giản, nhưng cần lực ý chí. Các trò biết, chân chính đánh lui Borrgart là cười to. Các trò phải làm chẳng qua là biến nó thành hình tượng gây cười.”

Ron thử đầu tiên, tủ quần áo vẫn rung mạnh, cậu chàng nắm đũa phép, cẩn thận tiến về phía trước, Lupin khẽ gật đầu, sau đó kéo cửa tủ ra.

Một con nhện khổng lồ xuất hiện, Ron bị hù đến ngẩn người, Merlin biết, cậu sợ nhất là nhện, Harry vội vàng ở phía sau la: “ Ron, thần chú thần chú” Ron phục hồi tinh thần, cuống quít khua đũa phép, lớn tiếng hô thần chú: “ Riddikulus —-“ (Kì cà kì cục)

Nhện khổng lồ theo tiếng hô mà nhảy điệu clacket, cả lớp cười ầm ầm. Borrgart lùi về tủ quần áo.

“ Làm không tệ.” Lupin khen gợi, sau đó nhìn về phía hàng Slytherin, ý bảo một người tiến lên.

Học sinh Slytherin cũng không muốn trước mặt nhiều người như vậy biểu diễn thứ mình sợ, bọn họ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tuy nhiên cũng không muốn tiến lên. Godric tiêu sái bước lên phía trước, buổi học này, hắn cũng nhìn ra vị giáo sư còn có chút tài năng, dĩ nhiên, lớp của đồ đệ hắn tốt hơn.

Godric nghiêng mắt nhìn cửa tủ quần áo, hắn cũng không biết mình sợ cái gì, có lẽ hắn nhớ lại một số thứ không tốt, nhưng ít chuyện này với hắn đều là quá khứ, cũng không phải thứ làm hắn sợ, hắn cũng muốn nhìn xem Borrgart này hiện ra cái gì.

Vừa vào lớp, Lupin đã nhận ra Godric, trên xe lửa, thiếu niên tóc vàng này dường như không thích hắn, chẳng qua không nghĩ đến thiếu niên này lại là học sinh Slytherin, lực quan sát của Lupin luôn rất mạnh, hắn có thể nhìn ra học sinh năm ba đối Godric rất cung kính.

Lupin bình thản cười, vung đũa phép một chút, lần nữa mở ra tủ quần áo. So với Godric thì học sinh Slytherin còn tích cực hơn, bọn họ nhìn chằm chằm tủ quần áo, trong lòng đều suy đoán thứ chủ tịch sợ nhất. Draco cũng rất tò mò, hắn ngừng thở chăm chú nhìn.

Godric vẫn còn duy trì nụ cười, nghiêng đầu nhìn phía trước, lúc này, khoảng đất trống xuất hiện một người, khi Godric thấy rõ thì lập tức cứng lại, nụ cười trên mặt trong phút chốc biến mất, sắc mặt cũng chuyển sang trắng bệch, đây là…

Trên đất là một người thanh niên đang nằm, bộ dáng đại khái chừng 30 tuổi, mặc một trường bào màu đen, phía trên đầy vết máu khô, màu da cánh tay lộ ra ngoài trắng bệch, phía trên cũng loang lổ vết máu, tóc dài màu đen có chút tán loạn che đi gương mặt thanh niên, nhưng có thể thấy được trên mặt người này không có chút huyết sắc, giống như người chết.

Tất cả học sinh cũng ngây dại, đây là thi thể?

Salazar cũng rất khϊếp sợ, hắn nhận ra rồi, đó là mình, năm đó cùng một đám Vampire tác chiến, suýt nữa bỏ mạng, hắn quay đầu nhìn Godric, ánh mắt Godric lộ ra vẻ trống rỗng mà mờ mịt, xung quanh cơ thể mơ hồ có ma lực dao động.

Người ngu ngốc kia! Salazar trong lòng mắng một tiếng, nhanh chóng xông lên phía trước, ôm lấy người Godric, sau đó trực tiếp dùng thần chú không tiếng động không đũa phép đánh Godric hôn mê, đầu Godric đặt lên vai Salazar, thân thể thuận thế buông lỏng. Salazar nắm chặt cánh tay, thở phào nhẹ nhõm, nếu để tên ngu ngốc này bạo động ma lực, phòng học này sẽ bị hủy.

Lupin cũng cảm thấy có gì đó không đúng, hắn nhanh chóng dùng thần chú tống Borrgart về tủ quần áo.

“ Em trai em có chút không thoải mái, em đưa cậu ấy đến bệnh thất.” Nói xong, Salazar liền khom lưng cõng Godric hôn mê ra ngoài, không để ý tới phản ứng những học sinh khác trong phòng.



Bà Pomfrey giật mình nhìn chủ tịch Slytherin không biết xảy ra chuyện gì đang được anh trai hắn cõng vào bệnh thất: “ Xảy ra chuyện gì?”

“ Không có chuyện gì, nằm một chút là tốt rồi.” Salazar đặt Godric lên giường, hồi tưởng lại một màn kia, ánh mắt Salazar tối sầm, hắn không nói thêm lời nào, xoay người rời đi.

Bà Pomfrey càng thêm giật mình, lần trước Godric vào bệnh thất, người anh trai này một tấc cũng không rời, hôm này sao vừa đến đã đi? Hai anh em cãi nhau sao?

Salazar rời đi chỉ vì không biết nên đối mặt thế nào với Godric khi tỉnh lại, hắn nhớ năm nhất đã nhìn thấy Gương Ảo Ảnh, ngàn năm trước cũng tốt, ngàn năm sau cũng được, có một số việc hắn và Godric trong lúc vô ý đều lựa chọn trốn tránh, lựa chọn bỏ qua không suy nghĩ. Hôm nay lại bị một Borrgart cưỡng ép đặt lên bàn tính.



Salazar và Godric rời đi như vậy, lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám vừa bắt đầu liền không thể tiếp tục, mọi người hai mặt nhìn nhau, Draco và Harry khá lo lắng. Mà Lupin lúc này vô cùng lúng túng, hắn vốn là lựa chọn chương trình học cũng không phải nguy hiểm, nhưng kết quả lại dọa ngất một học sinh.

Bất đắc dĩ kết thúc buổi học. Lupin chạy tới bệnh thất đầu tiên, khi hắn biết được Godric không có gì đáng ngại liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó hắn tới hầm, người ngất là học sinh Slytherin, tự mình tìm Severus xin lỗi sẽ tốt hơn, hắn biết viện trưởng Slytherin có bao nhiêu thiên vị.

Ủ rũ gõ cửa hầm.

“ Ngươi tới đây làm gì?” Thấy rõ là người nào, Snape nhíu mày, hiện tại vẫn là giờ lên lớp, người sói này không muốn cho học sinh năm ba đi học ư, buổi sáng Snape không có lớp, y có lớp buổi chiều, cũng là dạy học sinh năm ba.

“ Tôi vừa lên lớp.” Lupin tự nhiên nhận ra mình không được hoanh nghênh, hắn tranh thủ nói ngắn gọn: “ Là luyện tập với Borrgart, sau đó… dọa ngất học sinh của cậu, tôi thật xin lỗi.”

“ Cái gì?” Snape dừng tay, đến tột cùng là đứa ngu xuẩn nào lại bị Borrgart dọa ngất, Snape trong đầu hiện lên cái tên Gaul và Crabble, thật là làm mất mặt học viện Slytherin.

“ Cậu yên tâm, trò Jean giờ đang ở bệnh thất, cũng không có chuyện gì.” Lupin vội vàng nói xong, lấy hiểu biết của hắn với Severus, chỉ sợ người này sẽ lập tức châm chọc hắn.

“ Ngươi nói người nào?” Snape cảm thấy mình giống như nghe nhầm.

“ Gorril Jean.” Lần này trả lời rất rõ ràng cũng rất đầy đủ.

Đại não Snape trong nháy mắt trống không, đầu lưỡi cũng thắt lại, há hốc mồm, không biết nên nói gì cho phải. Y cảm thấy mình giống như bị người khác đánh cho một gậy đến choáng váng rồi, sư phụ ma dược của y, người sáng lập Gryffindor, Godric Gryffindor tôn trọng dũng khí cư nhiên bị một Borrgar dọa ngất?

Lupin thật cao hứng nhìn Snape không có châm chọc hắn, hắn lần nữa nói xin lỗi rồi chạy ra khỏi hầm, hắn phải nghĩ kỹ, lớp tiếp theo không thể làm hỏng nữa.

Tác giả: Cảm thấy rõ ràng chứ, Salazar là gương, mà Godric là Borrgart, hy vọng mọi người thích điểm này ~~~ cạc cạc ~~~~ mong đợi chương kế tiếp ~~~

P/S: Về chương trước, giáo sư Trelawney bị ngã, ta nghĩ đã viết rất rõ ràng ( chẳng qua chỉ mờ mịt một chút), Godric đối với lời tiên đoán của Trelawney rất không thoải mái, nhất là lời tiên đoán về Godric, hắn nhận ra vị giáo sư này rất ngu ngốc, cho nên động tay động chân, phải biết rằng, là người sáng lập, để cầu thang di chuyển là rất đơn giản ( bất quá, nói thật, lời tiên đoán của Trelawney cũng không sai, Salazar ở góc độ nào đó đại biểu cho bóng tối, như vậy. Godric thẹn quá thành giận? Hắc hắc, đại khái thế ~~~)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

60. Người quan trọng nhất.

Draco, Blaise, Harry và Ron tới bệnh thất sau Lupin một bước, lúc này Godric đã tỉnh, hắn đang ngồi trên giường ngẩn người.

“ Gorril Jean, cậu có khỏe không?” Draco mở miệng đầu tiên, ba người bên cạnh cũng lo lắng nhìn Godric.

Godric có chút đờ đẫn ngẩng đầu nhìn mấy người vừa tới, trầm mặc vài giây, cuối cùng đột ngột thốt ra một câu: “ Trưa rồi, đi ăn đi.” Nói xong, hắn liền nhảy xuống giường, đi về phía đại sảnh.

Nhóm Draco vội vàng đi theo, bà Pomfrey thở phào nhẹ nhõm, nếu Godric tiếp tục ở bệnh thất, không hiểu lại có bao nhiêu nhóm học sinh tới thăm, tuyệt đối là ầm ĩ!

Lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám có thể nói là tan trước giờ, lúc này, Godric coi như mới đến, hắn ngồi ở vị trí chủ tịch, cầm dao gõ bàn ăn, trên mặt bàn lập tức xuất hiện một bữa trưa thịnh soạn, gia tinh ở Hogwarts trước giờ luôn chịu khó, đối với những học sinh đến sớm cũng luôn có chuẩn bị.

Godric không nói tiếng nào ngồi ăn, Draco và Blaise cũng gọi bữa trưa, buồn bực ở một bên ngồi ăn, Harry và Ron liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ trở về bàn dài Gryffindor, nơi đó đã có mấy học sinh năm ba đang ngồi.

Cũng không lâu lắm, các học sinh khác cũng lục tục đến đông đủ. Người xưa có câu, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dăm. Chuyện Godric ở trên lớp bị Boggart hù ngất nhanh chóng truyền khắp bốn học viện, phải biết rằng chuyện này so với việc Salazar làm nổ vạc dược càng thêm thần kỳ, bởi vì nhìn thế nào đi chăng nữa, Godric cũng không giống người nhát gan a. Vừa ăn cơm, vừa len lén nhìn Godric, bí mật nghị luận.

Bên Slytherin khá yên tĩnh, các Slytherin đã được chứng kiến trình độ của Godric, đây là chủ tịch học viện của họ, bọn họ càng tò mò hơn chính là Boggart biến thành cái gì, phía Draco sẽ không nói ra, bên Harry cũng không mở miệng, mặc dù không biết tại sao lại xuất hiện hình ảnh kia, nhưng nếu đó là thứ Godric sợ nhất, nói cho người khác biết hiển nhiên không tốt lắm, huống chi năm ngoái Ron đắc tội Godric phải chịu cái gì còn rõ mồn một trước mắt, bọn nhỏ năm ba cũng không dám đi tìm phiền toái.

Chỗ giáo sư, Snape làm bộ vô ý quét qua Godric, y bình thường không có hứng thú với chuyện của người khác nhưng lần này phi thường tò mò, chết tiệt, sớm biết vậy thì vừa nãy hỏi người sói kia, cũng tự trách mình ngẩn người đi. Dumbledor đã sớm biết tin tình báo từ Lupin, toàn bộ mọi chuyện, ông giống như đang suy tư, nam nhân xuất hiện trước mặt đứa nhỏ kia đến tột cùng là người nào? Haiz, ông cũng không tin Gorril sẽ ngất vì việc này, rất đáng nghi.

Godric ăn xong sớm hơn những học sinh khác, hắn ăn xong liền trở về phòng ngủ, ai cũng không để ý.



Lớp Độc dược buổi chiều.

Không khí trên lớp phi thường quỷ dị, vì Godric vắng mặt, trốn học một cách trắng trợn như thế. Godric trên lớp độc dược luôn là một minh tinh, thấy rõ vô cùng, nếu không có mặt, ai cũng nhận ra. Draco nghiêng mắt nhìn vẻ mặt âm trầm của cha đỡ đầu, cầu nguyện cha đỡ đầu có thể vì chuyện buổi sáng mà bỏ qua cho cậu ấy, đừng quá làm khó Gorril.

Snape thật ra thì không hề tức giận, y lần nào dạy Slytherin và Gryffindor cũng có bộ mặt này, chỉ có thể nói là Draco nghĩ nhiều, sư tử tổ muốn trốn học, y không thể xen vào, vốn bằng tài năng của Godric thì không cần lên lớp cũng được, bất quá làm giáo sư, Snape vẫn phải vì lần vắng mặt này mà trừ điểm Slytherin.

Salazar có lên lớp, hắn vẫn như cũ chậm rãi cắt sên râu. Hắn biết, Godric vẫn đang mê mang, có một số việc không phải dễ dàng bỏ qua, giống như mình ở một vài phương diện rất cố chấp, Godric cũng có một vài tín ngưỡng ăn sâu vào máu. Ngàn năm trước hai người bọn họ có thể trở thành bạn thân đã là kỳ tích, về phương diện khác, Salazar cũng có chút mê mang, nhưng có một chuyện bọn họ rất rõ ràng, nếu một khi đã quyết định, bọn họ sẽ không quay đầu.

Sau khi tan học, Snape liền bay nhanh như gió trở lại hầm, y phát hiện thiếu niên tóc vàng mất tích một buổi chiều giờ đang chậm chạp cắt con nhím, bộ dạng đầy suy tư, động tác trên tay chẳng qua là do bản năng cử động.

Snape đang nghĩ làm sao mở miệng, Godric đã nói trước: “ Ra ngoài, đừng cãi ta.”

Chỉ một câu như vậy, Snape bị đuổi ra khỏi hầm. Giận mà không dám nói gì, y chỉ đành đến thư viện đọc sách, nếu không y còn thật không biết nên đi đâu, cũng không thể đến uống trà cùng lão ong mật.



Chế ma dược có thể khiến đầu óc thanh tĩnh, cho nên Godric mới chạy đến hầm, ma dược càng phức tạp thì đại não càng dễ thanh tỉnh, nhưng mà, lần này, đầu óc hắn tựa như bị bịt kín một tầng hơi nước.

Helga nói, Godric là một người tình cảm phong phú.

Rowena nói, Godric là một người vô tâm vô phế.

Godric tự mình rõ ràng, các nàng nói cũng không sai, mình chính là một người đầy mâu thuẫn như vậy. Hắn thích kết giao bằng hữu, cho nên ngàn năm trước hắn có rất nhiều bằng hữu, từng người hắn đều nhiệt tình đối đãi, từng người hắn đều thật lòng kết giao, nhưng từng người hắn cũng không hoàn toàn tín nhiệm.

Hắn có thể vì một chuyện vui mà cười to, cũng vì chuyện buồn mà bi thương, hắn không kiêng kị việc thể hiện tình cảm của mình, ngàn năm trước hắn thường xuyên vì bằng hữu chết đi mà khổ sở, hắn có cầm đũa phép giúp bằng hữu báo thù, nhưng những chuyện đó qua đi, hắn lại tiếp tục mỉm cười mà sống, trong mắt hắn, những người đó cũng chỉ là khách qua đường, chỉ cần thật lòng đối đãi, là đủ.

Mặc dù Godric đồng tình kẻ yếu, thương hại kẻ yếu, nhưng hắn tận lực không kết giao với kẻ yếu, đây là hình thức ở chung của hắn, một bằng hữu tùy thời sẽ chết chỉ tăng thêm bi thương, cho nên nguyên nhân hắn và Salazar, Rowena, Helga có quan hệ rất tốt là vì thế, ít nhất bọn họ sẽ không hôm nay còn cười nói, ngày mai đã nằm dưới lòng đất, bọn họ sẽ không dễ dàng ngã xuống.

Salazar Slytherin rất mạnh, đây cũng là nguyên nhân Godric thích tới lui với hắn nhất, trong tiềm thức, chỉ cần hắn quay đầu lại, Salazar sẽ ở đó, cùng hắn tồn tại ở thế giới này.

Nhưng mà, Salazar như vậy cũng sẽ gục ngã, Godric nhớ lại năm đó mình canh giữ trước giường Salazar, không thể giúp được gì. Từ lúc nào mà Salazar trở nên quan trọng với mình như vậy, từ lúc nào Salazar đã không giống với những bằng hữu kia của hắn, khi đó lẳng lặng trông chừng Salazar, cảm giác của hắn không phải khổ sở, cũng không phải bi thương, mà là loại cảm giác đau đớn giống như bị cướp đi hô hấp cùng trái tim vỡ nát.

Khi đó hắn biết mình đã quá tín nhiệm Salazar rồi, trong lúc vô tình hắn đã giao ra quá nhiều tình cảm, hắn sợ mình như vậy, hắn hy vọng mình còn có thể tùy ý liều lĩnh như trước, cười với người sống, làm một người vô tâm vô phế, mà không phải vì sinh tử của người kia mà lo được lo mất bàng hoàng thất thố.

Cũng may ngàn năm trước hắn và Salazar đều bận rộn nhiều chuyện, cho nên hắn có thể thuận lợi đem chuyện kia giấu vào đáy lòng, không để ý cũng không quan tâm tới.

Nhưng hôm nay, con Boggart chết tiết kia lại xé toạc vết sẹo tận đáy lòng hắn, cảm giác hít thở không thông cùng đau đớn kia lại bộc phát. Hóa ra chính mình vẫn sợ hãi Salazar chết đi như thế, ngàn năm qua chẳng thay đổi.

Nghĩ tới đây, Godric cười khổ, có lẽ năm đó cái người trời sinh tính nhiệt tình, mưu cầu danh lợi vân du tứ hải như mình quyết định tham dự thành lập Hogwarts cũng ở lại Hogwarts nhận chức, tim của hắn cũng đã ám chỉ với bản thân, cái gì mới là quan trọng nhất với hắn.

Năm đó hắn cố gắng phản đối con gái gả cho Laenly, cũng bởi vì thằng nhóc con kia ngoại trừ có một nửa huyết thống Veela ra thì còn là một hắc phù thủy. Kết quả thì sao, mình thế nhưng lại coi trọng một nam nhân mang một nửa huyết thống xà yêu, còn là hắc phù thủy đứng đầu, Andree mà biết nhất định sẽ nói đây là báo ứng.

Đồng hồ cát bên cạnh vừa lúc chảy xuống hạt cuối cùng, Godric tiện tay lấy ít nguyên liệu ném vào vạc, suy nghĩ của hắn còn đang như đi vào cõi thần tiên, tay chỉ hoạt động theo bản năng, vung đũa phép niệm một chuỗi thần chú dài lên cái vạc, bản thân hoàn toán không ý thức được mình đang đọc cái gì, quấy quấy chất lỏng trong vạc.

Mười giây sau, “ Oanh —- Đùng —-“

Tác giả: Chương sau ~~~ Kể một chút chuyện trong quá khứ, lúc đó mọi người sẽ biết, tại sao Salazar và Godric cho tới nay luôn cố ý trốn tránh tình cảm của mình, cho dù đã bày ra trước mắt vẫn có chút do dự ~~~

Kính thỉnh mong đợi ~~~