Chương 1: Nàng trọng sinh

Cửa sổ lớn đặt sát mặt đất, có gió nhẹ nhàng thổi qua khiến rèm cửa trắng đu đưa. Trên chiếc giường lớn một nữ nhân đang nằm, lông mày cô nhíu chặt, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Đôi tay múa may như là muốn bắt cái gì đó.

“Không”. Một tiếng tuyệt vọng hét lên. Cô đột nhiên ngồi dậy, cảnh giác nhìn về bốn phía, khung cảnh lạ lẫm làm cô trong nháy mắt mờ mịt,

Đây là nơi nào?

Cô được cứu sao?

Cô vươn tay muốn đem mái tóc ngăn cản tầm nhìn vén lên một bên, chính là cánh tay trơn bóng mềm mại khiến cô ngây ngẩn cả người.

Tóc của cô sớm đã bị phòng thí nghiệm cạo đi còn có cánh tay đầy vết đao sẹo thế nào lại không thấy?

Trên bàn một khung ảnh hấp dẫn đi sự chú ý của cô, đó là gương mặt tươi cười của một cô gái trẻ. Đây là nhà của cô?

Cô gái trong nháy mắt giật mình, rốt cuộc xác nhận, đây là nhà nàng ở trước khi mạt thế tiến đến. Cô như thế nào đã quay về rồi

Lúc này chuông điện thoại không hề báo trước vang lên. Không thể nào , điện thoại hẳn là đều bị gián đoạn mới đúng chứ . Điện thoại vang lên không ngừng như là chủ nhân không chịu tiếp thì nó vẫn sẽ luôn vang như thế.

Một âm thanh vui sướиɠ từ trong điện thoại truyền ra

“ Tâm Du ngươi hiện tại đã rời giường sao. Đừng quên giữa trưa ngươi còn phải đi gặp mặt. Lần này là bá mẫu ngươi cố ý giới thiệu, ngươi nhất định phải đi a....nghe mnói Mộ Dung Huân hắn không đáng tin cậy ...”

Nàng vươn tay ra không dám lên tiếng sợ tất cả đều chỉ là ảo giác. Mụ mụ, đó là giọng nói của mụ mụ. Đường Tâm Du lùi tay về, bưng kín miệng mình!

Cô từ mép giường tìm được chính mình điện thoại, ngngón tay run rẩy chậm chạp không có ấn xuống. Cuối cùng nàng click mở màn hình

Ngày 31 tháng 3 năm 2026

Thời gian làm cho người ta tuyệt vọng là tối nay rạng sáng mai. Mạt thế tiến đến làm cho người ta nghĩ là ngày Cá tháng Tư vui đùa. Chính là cái này vui đùa lại làm cho người ta tiến vào nhân gian luyện ngục. Tang thi tuý ý hoành hành, động thực vật biến dị khiến cho loài người tiến vào chung kết, chính là những cái đó đều không phải đáng sợ nhất , đáng sợ nhất ... chính là nhân tâm a.

Đường Tâm Du khắc chế thù hận trong lòng tận lực làm mình bình tĩnh lại. Ba mẹ hiện giờ đang kẻ thành phố S, đó là cái khu an toàn đầu tiên thành lập khi mạt thế đến. Chính là bọn họ rời đi nơi đó để đến thành phố T tìm mình cuối cùng chết thảm.

Đường Tâm Du nhớ rõ chính mình lúc đó vì Mộ Dung Huân cùng bọn họ cãi nhau, một hai phải lưu tại thành phố T , cho rằng nơi có Mộ Dung Huân là tốt nhất.

Kết quả hắn lại đối đãi với mình như vậy !

Nàng nhất định phải để bọn họ chịu đại giới! So với nàng thống khổ phải gấp mười lần, gấp trăm lần sống không bằng chết!

Đường Tâm Du lệ khí tan đi liền tìm mụ mụ điện thoại

“ Du Du, ngươi thế nào vừa rồi không tiếp điện thoại ?”

“Mẹ, ta hiện tại nói sự tình rất quan trọng, ngươi nghiêm túc nghe. Hôm nay ngươi ở nhà phải tồn nhiều lương thực còn có rau dưa nước, buổi tối phải cùng ba ba ngốc tại nhà , nơi nào cũng không được đi “

“ Du Du ta không hiểu ngươi đang nói cái gì “

“ Mẹ , chỉ cần những điều ta nói ngươi làm được, ta liền cùng Mộ Dung Huân chia tay “

“Hảo , hảo! Chỉ cần ngươi chia tay mụ mụ liền mua”

Giọng nói mụ mụ mang theo cả vui sướиɠ , rốt cuộc không rõ nữ nhi có ý tứ gì nhưng chỉ cần nàng chia tay với Mộ Dung Huân thì được.

“ Ân! Mua nhiều chút, các ngươi chờ ta chở về, nơi nào đều không cần đi”

Cắt điện thoại, Đường Tâm Du từ tủ quần áo tìm được một bộ vận động màu đen. Đơn giản đi rửa mặt chải đầu, từ trong gương nhìn ra gương mặt phấn trấn tràn đầy sức sống, cô nở nụ cười sáng lạn. Buộc cho mình cái tóc đuôi ngựa , đem tất cả thẻ ngân hàng thẻ tín dụng mang ra. Thẻ ngân hàng còn có 2-3 vạn , thẻ tín dụng còn hơn 50 vạn . Cô trước hết nên đi mua một chiếc xe sau đó mua thêm chút vật tư .

Đang đi ra cửa phòng bỗng thấy một hình dáng quen thuộc

Mộ Dung Huân!

Đường Tâm Du cảm thấy tâm mình nhanh chóng nhảy lên , đồng tử phóng đại hết cỡ

“ Ngươi đã đi đâu , như thế nào điện thoại đều không nhận ?” Liên tiếp chất vất từ miệng hắn nhảy ra

Cô nắm chặt tay xuống chuẩn bị đi qua người hắn

Mộ Dung Huân khoé miệng nhếch lên , tiến tới ôm bả vai cô “ Như thế nào! Còn tức giận, ta đã nói ta không quen nữ nhân kia, là nàng tự tiến tới ôm ta “

Đường Tâm Du giơ khuỷu tay hung hăng đập vào ngực hắn một kích, sau lại vật ngã hắn xuống đất.

Chân của cô dẫm trên ngực hắn, con ngươi lạnh băng hiện lên một tia sát ý “ cách ta xa một chút , nếu không hiện tại ta gϊếŧ ngươi “