Chương 17 : Tiêu Mặc cảnh cáo

Tiêu Mặc cũng không có xoay người.Hoàng Tình Tình sờ sờ cái mũi, những người còn lại nghe Hoàng Tình Tình hỏi chuyện cũng đều xông tới.

Mộ Dung Huân đứng phía sau cùng,nhìn chằm chằm vào hai người đang đứng trước cửa sổ,trong lòng ngũ vị tạp trần; đem mấy người tách ra rồi đi lên trước.

Đường Tâm Du nhìn thoáng qua, phía đời tang thi còn tụ tập rất đông, giờ cũng không phải là thời điểm có thể rời đi tốt . Nàng xoay người, quyết định tìm một chỗ để nghỉ ngơi.

Tiêu Mặc đi theo phía sau, Mộ Dung Huân cũng không cam lòng đi theo phía sau, ngấm ngầm cùng Tiêu Mặc tranh cao thấp.

Đường Tâm Du tìm được một cái phòng ngủ tương đối sạch sẽ, đang định đóng cửa, thì hai cái nam nhân đồng thời tiến lên đem cửa chặn lại.

“Các ngươi làm cái gì?”

“Ta muốn ở cùng ngươi!” Mộ Dung Huân giành nói, hiện giờ nàng đem hắn đối xử cùng người lạ giống nhau, chính là như vậy lại làm hắn đối với nàng động tâm không thôi.

“Lăn”Đường Tâm Du không chút lưu tình nói

Tiêu Mặc đắc ý nhìn hắn một cái,sau đó nhấc chân muốn đi vào, lại bị nàng ngăn lại:” Ngươi muốn làm cái gì ?”

“Ta nghĩ chúng ta cần bàn bạc về lộ tuyến”

Cũng không biết đời trước Tiêu Mặc làm thế nào ,mà hắn lựa chọn được lộ tuyến vô cùng an toàn .

Chỉ tiếc mình cũng không có nhớ được đường. Nàng xoay người làm cho Tiêu Mặc tiến vào, nàng có thể từ hắn nhớ ra được đường,sau đó một mình lên đường.

Tiêu Mặc vừa vào, Đường Tâm Du đã đem cửa khoá lại.Mộ Dung Huân rốt cuộc nhịn không được, ra sức vỗ cửa:” Đường Tâm Du ngươi ra đây cho ta, ngươi rốt cuộc có ý tứ gì? Tiêu Mặc! Ngươi cũng lăn nhanh ra đây!”

Phía sau Hoàng Tình Tình ghen ghét hừ lạnh lên “ Có gì đặc biệt hơn người. Hắc, đừng gõ nữa. Không xong việc sẽ không ra ngoài.”

Mộ Dung Huân nghe xong, lập tức đi đến bên Hoàng Tình Tình:” Ngươi có ý gì?”

Hoàng Tình Tình vuốt vuốt móng tay, không chút để ý nói:” Ý trên mặt chữ a, trai đơn gái chiếc trong phòng thì có thể làm gì!”

Mộ Dung Huân giống như kiến bò trên chảo nóng,lại không cam lòng đi gõ cửa lần nữa

“Đường Tâm Du, Tiêu Mặc! Hai cái cẩu nam nữ này. Lăn nhanh ra đây cho ta”

“Ha ha ha! Cười chết ta” Hoàng Tình Tình nghe hắn nói, bụng đều là cười đến đau.

“Ngươi là sợ cho thiên hạ không loạn a! Nếu như chọc hai người trong kia, xem ai mang chúng ta ra ngoài” Vương Thủ mặt âm trầm, cười vui sướиɠ khi người gặp hoạ. Thật sâu cảm thấy câu ngực lớn ngốc nghếch có điểm đạo lý.

Hắn nói là cho Hoàng Tình Tình nháy mắt mặt trắng đi, tư thế ngồi cũng vì thế mà nghiêm chỉnh hơn không ít.

“Tin hay không ta lập tức đem người quăng ra ngoài” Tiêu Mặc dò thân ra, ánh mắt tà tứ, khí thế của hắn làm người ta không cảm thấy hắn đang nói dối.

Mộ Dung Huân biết chính mình đánh không lại hắn, nhưng là bạn gái mình còn trong đó, trong lòng thực nghẹn khuất.

“Ngươi cũng đi ra ngoài đi!” Nàng vừa rồi cũng phát hiện, Tiêu Mặc còn không có tình báo , hay nói là hắn còn chưa có thức tỉnh dị năng. Có lẽ kiếp trước hắn có thể mang một đám người phá bỏ vòng vây là do dị năng của hắn đi.

Bị đuổi ra tới, Tiêu Mặc hung tợn nhìn Mộ Dung Huân, ở bên tai hắn hắn giọng nói:” Mộ Dung Huân , ngày nào đó tâm tình ta không tốt, liền đem ngươi ném ra cho tang thi!”

Mặt đắc ý của Mộ Dung Huân nháy mắt biến mất, ngữ khí của nam nhân này tuy là vân đạm phong khinh, chính là lại khiến cho người ta không nhịn được cảm giác hãi hình khϊếp vía.

Tiêu Mặc nhàn nhạt liếc nhìn hắn, sau đó cũng tìm một gian phòng để ngủ . Mộ Dung Huân hồi lâu mới phục hồi tinh thần, đi đến trước sofa.

Hoàng Tình Tình che lại cái mũi “ Ngươi có thể đổi cái địa phương khác được không! Thật là muốn hôi chết người!”