Chương 4 : mua vũ khí

Đường Tâm Du chạy tới chợ đồ cổ, dị năng của nàng phải ba ngày sau mạt thế mới thức tỉnh, cho nên hiện tại cần phải mua được một cái vũ khí thuận tay. Vũ khí bình thường đối với những tang thi đó cũng không có tác dụng gì, những thứ đó giống sinh vật bò ra từ địa ngục vậy

Đã từng có người dùng dao phay đối phó tang thi, tang thi nguyên vẹn nhưng dao thì vỡ vụn. Người kia có thể nghĩ, kết cục thực bi thảm.

Ba ngày đầu mạt thế trên cơ bản là chiến trường của tang thi. Phải đến khi mọi người dần dần thức tỉnh dị năng thì cục diện mới được ổn định chút .

Chợ đô cổ rất nhiều người, Đường Tâm Du đi lướt qua không để ý một món nào. Thẳng đến khi một góc, một cái sạp nhỏ của một lão bá. Nói là sạp nhưng cũng chỉ là các đồ bày trên mặt đất, chỉ có vài món

Một cái thanh đao cổ xưa hấp dẫn ánh mắt của nàng

Đường đao! Nàng từng gặp cáo đường đao kia!

Đột nhiên nhìn thấy đồ vật quen thuộc, nàng không khỏi có chút kích động.

Đã từng có người lấy cái đường đao này, chém gϊếŧ hơn 30 cái tang thi, mang bọn họ từ thành phố T đi ra ngoài.

Nàng tựa hồ không nhớ được mặt của hắn, nhưng là nàng lại nhớ rõ cái đường đao này .

Mặt sau hắn thế nào !

Đường Tâm Du nhớ không nổi, lúc đó nàng đều ******* ở trên người Mộ Dung Huân.

“ Cô nương, cái đường đao này là thứ tốt, cô thật biết hàng”

Dường Tâm Du biết đây là thứ tốt, nhưng nàng lại cầm lấy cái chuỷ thủ bên cạnh.

“Cô nương , cái chuỷ thủ với đường đao là cùng nhau khai quật. Nếu không cô mua một thể luôn!” Lão đầu nhi làm mặt quỷ nói

“Không được , ta chỉ mua cái này. Bao nhiêu tiền? “

“Ba vạn” Lão nhân có chút thất vọng, xoè ra ba ngón tay

“Có thể quét mã sao? “

“Có thể, lão đầu nhi tuy đơn sơ, nhưng nên có thì đều có”

Lão đầu nhi thấy nàng sảng khoái, vui vẻ đưa ra một cái nhẫn” đây là tặng phẩm “

Đó là một chiếc nhẫn Ngọc bình thường, Đường Tâm Du không để ý, bỏ nó vào trong túi.

Nàng không biết, nàng vừa rời khỏi chưa quá mười phút, có một nam nhân tiến vào đem cái đường đao kia mua

“Lão đầu nhi hôm nay thật may mắn, tiểu cô nương vừa mua phượng, tiểu tử ngươi lại đến mua hoàng” lão đầu nhi tâm tình vui vẻ, không khỏi nói quá vài câu.

“Cái gì hoàng, cái gì phượng?” Giọng nói nam nhân rất có từ tính

“Nga, cái đường đao này cùng chuỷ thủ được lấy cùng nhau, cái chuỷ thủ là phượng, còn cái đường đai ngươi cầm là hoàng, ngươi xem xem trên đó có khắc”

Nam nhân nhìn lại, quả thật trên vỏ đao có chữ hoàng( con phượng là con đực , con hoàng là con cái )

“Nếu cô nương kia quay lại đây, không biết lão bá có bằng lòng nhắn lại một câu!”

“ Cái gì ? “

“Nếu nàng nguyện ý bỏ ra thứ yêu thích, Tiêu Mặc cũng nguyện ý lấy gấp mười đưa lại”

“.......”

Gấp mười a! Hắn rốt cuộc bỏ lỡ cái gì!!!