Chương 12

Chiều tối hôm đó, chú

trưởng thôn bắc loa gọi mọi người trong thôn đến hội trường chia cá, nhân tiện

chia luôn s

tiền bán hồng trên thị

trấn hôm qua, mọi ngươi đều vui vẻ vô cùng.

Thời buổi này người dân

nông thôn muốn kiếm được chút tiền quả thực chẳng phải chuyện dễ dàng gì, làm

ruộng cả năm cũng chỉ thu hoạch được bấy nhiêu lương thực, nộp thuế xong thì số

còn lại cũng chỉ đủ ăn, đâu còn gì có thể bán lấy tiền được nữa. Tuy tiền bán

hồng tổng cộng cũng chỉ có tám, chín mươi đồng, chia mỗi nhà chỉ có dăm ba đồng

mà thôi, nhưng mới như vậy thôi đã khiến mọi người mừng rỡ lắm rồi. Đặc biệt là

chú trưởng thôn và chú Ba - đại diện cho thôn lên thị trấn bán hồng, được nhận

hai đồng tiền công và tiền ăn uống, họ đều mừng đến nỗi không khép miệng lại

được.

Bởi vì Lưu Giang ăn cơm

ở nhà tôi, nên lúc chia cá, chú ởng thôn đã tính cho nhà tôi hai đầu người. Mọi

người đều không có ý kiến gì, còn nói hôm nay Lưu Giang đã góp rất nhiều công

sức. Ngoài ra, chú trưởng thôn còn chia một đồng cho tôi, coi như là tiền công

tôi giúp đỡ mọi người trong thôn tìm được đầu ra cho hàng hóa.

Tuy tôi cũng chẳng để

tâm tới một đồng này cho lắm, nhưng vẫn vui vẻ nhận, dù sao cũng coi như tôi đã

có đóng góp nhất định cho sự phát triển của Trần Gia Trang rồi. Tiểu Minh Viễn

đứng bên cạnh nhìn tôi, có vẻ còn vui hơn tôi. Thằng bé này tuổi còn nhỏ mà đã

biết tác dụng của tiền rồi hay sao?

Buổi tối, nhà nào nhà

nấy đều nổi lửa nướng cá, khắp thôn tràn ngập mùi cá thơm lừng. Duy có nhà tôi

là ngoại lệ, món chính trong bữa t hôm nay chính là cá chạch.

Tôi rửa sạch cá chạch

rồi cắt thành những đoạn dài bằng đốt ngón tay, ướp muối một lúc, sau đó bỏ hết

vào chảo rán. Khi rán, mùi thơm của chạch lan tỏa khắp nhà, giống như những

chiếc móc câu, có thể kéo lũ sâu thèm ăn trong lòng mỗi người ra ngoài. Bụng

của Lưu Giang bắt đầu sôi lên ùng ục, Tiểu Minh Viễn thì nằm bò bên bếp mà chóp

chép miệng không ngừng.

Sau khi chạch chín và

được vớt ra, trong chảo phải còn chừng một thìa dầu lớn, tôi bèn đổ hết chỗ

hành, gừng, tỏi đã thái sẵn vào xào. Đợi khi có mùi thơm tỏa ra, tôi lại bỏ chỗ

cá chạch vừa vớt ra vào xào chung, sau đó cho thêm ít rượu gia vị, vậy là món

ăn đã hoàn thành. Khi đĩa thức ăn vừa được bưng lên bàn, hai cánh tay một lớn, một

nhỏ đã lập tức thò tới nhón.

Đến khi chúng tôi chính

thức ăn cơm, cá chạch trong đĩa chỉ còn lại chừng một nửa. Có điều, lúc này ba

người chúng tôi đều đã lưng dạ. Đại Hà ở nhà kế bên có lẽ cũng đã ngửi thy mùi

thơm, bèn bế theo đứa em gái Yên Tử mới hai tuổi tới gõ cửa, vừa vào nhà liền

ra sức hít lấy hít để. Tôi vội vàng lấy cho nó hai đôi đũa, bảo nó và Yên Tử

cùng ngồi xuống ăn cơm.

Hai đứa bé vừa mới ngồi

xuống, chú Ba và thím Ba cũng tới nhà tôi, còn chưa vào cửa đã đứng ngoài sân

lớn tiếng nói: “Tuệ Tuệ, nhà cháu nấu món gì thế, cả thôn đều ngửi thấy mùi

thơm rồi đây này, đúng là thơm đến lạ!”

Tôi vội vàng mời hai chú

thím vào nhà, đưa cho mỗi người một đôi đũa, để họ có thể thưởng thức tài nấu

nướng của tôi.

Có thêm mấy người giúp

đỡ, nửa đĩa cá chạch còn lại nhanh chóng bị tiêu diệt sạch, chú Ba vừa ăn vừa

lớn tiếng khen: “Vẫn là Tuệ Tuệ biết cách ăn, chứ nếu là những người thô kệch

như bọn chú, chỉ biết đám cá chạch này tanh đến lợm người, đâu có nghĩ là nếu

nấu đúng cách thì lại ngon như vậy.”

Tôi vội vàng nói: “Nếu

chú Ba thích, lát nữa chú hãy mang một chậu về, dù sao chỗ cháu vẫn còn nhiều

lắm.”

Chú Ba còn chưa nói gì,

thím Ba đã lên tiếng từ chối ngay: “Đừng, đừng, đừng, cái thứ này cũng chỉ có

nhà cháu làm được thôi. Nhìn lớp mỡ bên dưới cái đĩa này này có thể xào được

bao nhiêu thức ăn chứ, hũ mỡ lợn nhà thím còn định để đến năm mới dùng đãi

khách đấy. Nếu học theo cháu, chắc chưa đợi được đến năm mới thì đã hết sạch cả

rồi.”

Sau cuộc đánh đấm hôm

trước, Tiểu Minh Viễn và Lưu Giang không những không trở mặt với nhau, ngược

lại còn trở thành một cặp đồng chí cách mạng, quan hệ tốt đến quá mức.

Cuộc sống cứ từng ngày

trôi qua như vậy, vốn cho rằng chẳng được mấy hôm Lưu Giang sẽ gào khóc đòi

quay về nhà, nhưng ngoài dự liệu của tôi, cậu sinh viên đại học về nông thôn

này không ngờ lại nhanh chóng trở nên thân thiết với các bà con hàng xóm xung

quanh. Chưa đầy nửa tháng, cậu ta đã có thể tán gẫu với mọi người bằng thứ

tiếng phổ thông pha thêm chút giọng địa phương. Hóa ra sinh viên đại học trong

thời buổi này đều là cục cưng của ông trời thật, chỉ số thông minh đúng là cao

quá thể!

Trong tháng Chạp trời đổ

tới mấy trận tuyết lớn, khắp thôn đều bị tuyết trắng bao trùm. Đưa mắt nhìn,

chỉ thấy một mảng màu trắng mênh mang, tinh khôi mà thuần khiết.

Thật sự đã đến lúc phải

ở nhà ngủ đông rồi.

Cô nàng miền Nam tôi đây

cũng là lần đầu tiên được trải qua mùa đông của miền Bắc. Trong nhà có giường

lò sưởi ấm thì còn đỡ, nhưng chỉ cần bước chân ra khỏi cửa, những cơn gió lạnh

đến thấu xương kia sẽ giống như những lưỡi dao luồn sâu vào da thịt tôi, không

nơi nào là không có.

May mà mùa đông tôi cũng

không cần phải ra ngoài làm gì, phần lớn thời gian đều ngồi trên giường lò chơi

mấy trò chơi dành cho trẻ con với Tiểu Minh Viễn. Nhưng có một chuyện khiến tôi

hết sức buồn bực, đó là thằng bé này chẳng hề đáng yêu như những đứa trẻ ba

tuổi khác.

May mà có Lưu Giang,

trời mùa đông giá lạnh thế này, cậu ta vẫn dẫn Tiểu Minh Viễn cùng đi đắp người

tuyết và đánh trận giả với lũ trẻ con trong thôn, đến khi mồ hôi đầm đìa mới

quay về nhà.

“Ngày mai chú Xa Lão Bả

Thức và anh Thiết Thuận sẽ lên núi đi săn.” Lưu Giang xiên một miếng thịt kho

tàu lên, cắn một miếng lớn, rồi hài lòng gật đầu, chóp chép miệng, sau đó mới

nói tiếp: “Tôi đã nói với họ rồi, ngày mai sẽ dẫn Minh Viễn cùng đi, chắc phải

mấy ngày nữa mới về nhà được.”

“Đi săn ư?” Tôi ngây

người ra, sau đó lập tức ngoảnh đầu sang nhìn Tiểu Minh Viễn. Thằng bé chột dạ

cúi đầu xuống nhưng rồi lại nhanh chóng ngẩng đầu lên, hấp háy đôi mắt to tròn

đen láy, khuôn mặt tràn đầy vẻ mong chờ.

Thấy tôi không nói năng

gì, cả Lưu Giang và Tiểu Minh Viễn đều nhạy cảm phát giác ra điều gì đó không

bình thường

Lưu Giang cũng biết

điều, cúi gằm mặt xuống im thin thít. Tiểu Minh Viễn thì khép nép bỏ đôi đũa

xuống, đưa tay kéo tay tôi, khuôn mặt tràn đầy vẻ bất an và lo lắng, nhỏ giọng

nói: “Cô ơi, cô đừng giận mà, cháu không đi nữa được không?”

Tôi vẫn không nói gì,

liếc nhìn Lưu Giang, Lưu Giang vội vàng giơ cao hai tay lên, làm bộ đầu hàng:

“Được rồi, tất cả đều là lỗi của tôi, cho tôi nhận sai, thế đã được chưa vậy?”

“Vậy cậu nói xem, cậu

sai ở chỗ nào?” Tuy tôi đang nói với Lưu Giang, nhưng mắt thì lại nhìn Tiểu

Minh Viễn, khiến nó càng trở nên bất an hơn.

Lưu Giang dở khóc dở

cười, chắc đã rất nhiều năm rồi cậu ta chưa phải nhận sai với người khác như

vậy, có điều thấy sắc mặt tôi lúc này quả thực khó coi, cậu ta chỉ đành khẽ ho

hai tiếng, thu nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói: “Tôi… Tôi không nên có ý định

mang Tiểu Minh Viễn lên núi đi săn. Nó… Nó còn quá nhỏ. Hay là, ngày mai tôi không

đưa nó đi nữa nhé?”

“Cô ơi, ngày mai cháu

không đi nữa, thật đấy!”

Tôi cảm thấy giọng nói

của Tiểu Minh Viễn đã hơi run rẩy, trái tim lập tức mềm lại, khuôn mặt cũng

không cách nào tỏ ra nghiêm khắc được nữa. Đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại của

thằng bé, nghiêm túc nói: “Không phải là cô cố chấp không cho cháu lên núi,

nhưng hôm nay cháu làm như vậy là không được. Nếu đã muốn đi, tại sao không bàn

bạc trước với cô một tiếng mà đã quyết định rồi? Chúng ta là người một nhà, dù

là chuyện nhỏ hơn nữa thì cũng nên bàn bạc với nhau trước rồi mới được quyết

định, biết chưa?”

Đôi mắt Tiểu Minh Viễn

đỏ lựng cả lên, ra sức gật đầu: “Cô, sau này cháu nhất định sẽ không như vậy

nữa.”

“Được rồi, vậy ăn cơm

tiếp đi!” Tôi cũng không muốn làm không khí trở nên quá nặng nề, nó đã biết

nhận sai như vậy, cũng không cần thiết phải nhắc đi nhắc lại chút chuyện cỏn

con này làm gì. Nhưng vấn đề là, rốt cuộc tôi có nên cho nó lên núi không đây?

Suốt đêm hôm đó, tôi ra

sức ngiền ngẫm vấn đề này.

Buổi tối Tiểu Minh Viễn

ngủ không ngon, hai bàn tay cứ nắm chặt lấy cổ áo tôi không buông, còn ra sức

kéo vào lòng nó. Tôi cho rằng nó lạnh, liền đưa tay sờ thử người nó, thấy sau

lưng đã đầm đìa mồ hôi.

“Cô ơi…” Nó mơ mơ màng

màng gọi tôi một tiếng.

Tôi cho rằng nó đã tỉnh,

vội vàng ngồi dậy thắp nến lên. Đến khi ánh nến lờ mờ chiếu lên khuôn mặt nó,

tôi mới phát hiện thằng bé vẫn ngủ say, khuôn mặt đã bắt đầu trở nên tròn hơn

trước, cái miệng thì chúm chím. Không biết nó đang nằm mơ những gì, đôi hàng

lông mày hơi cau lại, dáng vẻ hết sức nghiêm túc.

“Ngoan nào!” Tôi thổi

tắt nến, ngáp dài một cái rồi tiếp tục rúc mình vào trong chăn, đưa tay ôm

thằng bé vào lòng, dịu dàng nói: “Cô sẽ luôn ở bên cháu…”

Ít nhất… là cho tới khi

cháu trưởng thành…