Chương 19

Nhưng vừa mới cầm

chiếc dùi cui trong tay tôi đã lập tức cảm thấy hối hận. Nếu bây giờ

là mùa đông, tôi còn có thể nói dối là mình giấu nó trong áo, nhưng

với thời tiết như bây giờ, tôi chỉ mặc quần bò và áo sơ mi, trên

người mang theo thứ gì chỉ cần nhìn sơ qua là thấy. Sau này nhỡ Tiểu

Minh Viễn hỏi, tôi biết phải trả lời ra sao.

Suy nghĩ một chút,

nhân lúc Tiểu Minh Viễn còn chưa chú ý tới, tôi bèn thu dùi cui vào

trong nhẫn không gian. Tiếc là giờ tôi không mang theo con dao găm hay thứ

gì đó tương tự, nếu không thi đã có thể lấy ra dọa hắn rồi. Nhưng

hối hận thì cũng chẳng có ích gì cả, tôi đành dắt tay Tiểu Minh

Viễn chạy nhanh về hướng trại nuôi gà. Ông Bảy và chú Xa Lão Baả Thức

đều ở đó, gã Lý Kiến Quốc kia dù có mặt dày thì chắc cũng không

dám đuổi theo… Hơn nữa, ông Bảy còn mang theo cả súng săn cơ đấy.

Tiểu Minh Viễn không

hiểu tại sao tôi lại đột nhiên kéo nó chạy ngược trở lại như thế,

nhưng thấy sắ

c mặt tôi hơi khác

thường, nên nó cũng không hỏi thêm. Đến khi chúng tôi vừa thở phì phò

vừa chạy đến trước trại nuôi gà, Lý Kiến Quốc còn cách chúng tôi

chừng hai mươi mét, ông Bảy và chú Xa Lão Bả Thức đang lấy bát đũa

chuẩn bị ăn cơm, thấy chúng tôi quay lại, đều dừng lại mà nhìn về

phía chúng tôi.

“Sao vậy cháu? Bị

chó đuổi hay sao?” Ông Bảy cười hỏi.

Tôi đưa tay lau mồ hôi

trên trán, rồi ngoảnh đầu nhìn về phía sau. Lý Kiến Quốc đang đứng

dưới gốc cây hòe bên ngoài trại, thấy tôi ngoảnh đầu lại, trên khuôn

mặt hắn liền thoáng qua một nụ cười khiến tôi rợn cả người, rồi lui

về phía sau hai bước, chậm rãi nấp vào sau cây hòe. Ông Bảy nhìn ngó

một lúc, không thấy có gì khác thường, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó

hiểu.

Tôi cũng không giấu

ông, kể lại việc mình đã gặp Lý Kiến Quốc cho ông biết. Ông Bảy nghe

xong, liền liếc mắt với chú Xa Lão Bả Thức, rồi nói với tôi: “Cháu

đừng sợ, lát nữa ông Bảy sẽ đưa cháu về. Ông tuy đã hơi lớn tuổi

rồi, nhưng sức lực thì vẫn còn đây, nếu có đứa nào dám có ý đồ

xấu xa gì, ông Bảy nhất định sẽ cho nó biết thế nào là lễ độ.”

Ông Bảy và chú Xa Lão

Bả Thức ăn cơm rất nhanh, rồi sau đó ông Bảy lấy khẩu súng săn trên

tường xuống, đưa tay lau miệng, lớn tiếng nói: “Chúng ta đi thôi!”

Ra ngoài trại nuôi

gà, trên đường đi chẳng có ai khác. Có lẽ vì nghe thấy tiếng mắng

chửi của ông Bảy, gã Lý Kiến Quốc sớm đã lủi đi rồi, lúc này

chẳng thấy bóng dáng gã đâu. Nông thôn buổi đêm tĩnh lặng vô cùng,

chỉ có thể nghe thấy tiếng lũ côn trùng rỉ rả ngoài ruộng. Trên

trời treo cao một vầng truyết thanh tân, cùng những vì sao lấp lánh.

Từ trong cửa sổ các

nhà hắt ra những ánh đèn mờ mờ tỏ tỏ, nên có thể miễn cưỡng nhìn

thấy đường đi. Suốt dọc đường ba người chúng tôi không ngừng trò

chuyện, chẳng mấy chốc đã về tới nhà. “Nếu thằng khốn đó còn dám

đến, cháu cứ đi gọi ông, ông nhất định phải cho nó ăn đạn mới được,

mẹ…” Trong miệng ông Bảy còn lẩm bẩm một câu gì đó mà tôi không nghe

rõ, nhưng chắc là câu chửi.

Đợi sau khi ông Bảy

đã đi xa, tôi liền vội vã dắt Tiểu Minh Viễn vào nhà. Sau khi thắp

đèn lên và đi tắm, tôi lại đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Nếu tối nay Lý Kiến

Quốc mà mò đến, tôi sẽ chẳng thể nhờ được ai giúp đỡ nữa rồi. Lúc

này tôi chợt hiểu ra tại sao trong nhà nhất định phải có một người

đàn ông, ở nông thôn các hộ thường cách nhau khá xa, dù có hét lên

cũng chưa chắc đã có ai nghe thấy. Nếu trong nhà không có đàn ông,

nhỡ thật sự xảy ra chuyện gì đó, vậy thì quả thực là không an

toàn.

Nhưng ngay đến lợn

rừng mà tôi còn giải quyết được, thì chỉ một gã gầy yếu đê tiện

thế này, chẳng lẽ tôi lại còn không đối phó nổi?

Tôi liền chạy xuống

bếp cầm lấy con dao phay, sau đó cẩn thận đóng kín tất cả cửa lại,

còn chèn thêm không ít đồ vào trước cửa. Cho dù Lý Kiến Quốc có

đến thật, tôi cũng không tin dựa vào cái thân còm nhom đó của hắn ta

mà có thể vào được nhà tôi.

Khi tôi bê cái bàn với

mấy cái ghế ra chèn cửa, Tiểu Minh Viễn liền chạy tới giúp đỡ. Tuy

nó không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng lần trước tôi đóng

cửa như thế này là vào buổi tối ngay sau khi xảy ra chuyện con lợn

rừng chạy vào nhà. Thằng bé cũng trở nên căng thẳng, trước khi đi

ngủ còn kêu tôi cho cái kéo để đặt xuống dưới gối.

Ở nông thôn không có

hoạt động giải trí gì, mọi người đều ngủ rất sớm, lúc này mới

mười một giờ, nhưng bên ngoài đã chẳng còn tiếng động nào cả. Tuy

tôi luôn cố thuyết phục mình mau ngủ đi, nhưng trong lòng lại có tâm

sự, cứ lăn qua lăn lại khó mà ngủ được. Tiểu Minh Viễn đã ngủ say,

thân thể nhỏ nhắn cuộn tròn trong lòng tôi, phát ra những tiếng ngáy

khe khẽ.

Bên ngoài gió lớn,

thường xuyên có tiếng gió thổi qua, cùng với mấy tiếng bước chân gần

như không thể nghe thấy được. Trái tim tôi chợt giật thót, rồi không

kìm được nảy lên thình thịch, toàn thân tuôn đầy mồ hôi, đến lòng

bàn tay cũng đã ướt đẫm. Suốt mấy giây sau đó, thân thể tôi chẳng

còn chút sức lực nào, cứ nằm mềm nhũn ở đó, mãi một lúc lâu sau

mới trở lại bình thường.

Từ bên ngoài cửa lớn

của căn nhà di chuyển dần ra chỗ cửa sổ, tiếng bước chân rất nhẹ,

nếu không phải trước khi đi ngủ tôi đã cố ý đặt một ít rơm rạ xuống

dưới hiên nhà, có lẽ lúc này đã không nghe thấy gì cả, cái tên khốn

nạn chết tiệt… Tôi đưa tay cầm lấy con dao phay dưới gối, trên người

dường như đã tràn đầy sức mạnh.

Xuống khỏi giường

lò, tôi rón ra rón rén xỏ giày, rồi lại khoác lên người một chiếc

áo bông, giấu con dao phay vào trong áo, rồi mới lần mò ra phía cửa.

May mà trong nhà không có nhiều đồ đạc, còn tôi phải hết sức quen

thuộc nơi này, nên không bị va vấp gì cả. Đến cửa, tôi lấy cây gậy

gỗ kia ra, ngẫm nghĩ một chút, thấy trước tiên cứ nên dùng gậy gỗ

thì hơn, nếu không được thì hãy dùng đến dao. Chứ nếu ngay từ đầu

mà đã dùng đến dao, lại đâm cho hắn ta một cú, e tôi cũng chẳng được

yên thân.

Người ở bên ngoài

đang ra sức đẩy cửa, nhưng cánh cửa này tôi vừa gọi người thay mới

năm ngoái, hắn ta đẩy một hồi lâu cũng chẳng ăn thua. Chỉ dựa vào

cái thân thể gầy còm đó của Lý Kiến Quốc, muốn phá cửa vào nhà

là chuyện không thể.

Đang lúc tôi đắc ý,

chợt thấy từ ngoài cửa có một cái cưa dài chậm rãi thò vào, rồi

đưa lên đưa xuống một hồi, rất nhanh sau đó đã tìm được vị trí của

then cửa. Một tràng những tiếng “loẹt xoẹt” vang lên, không ngờ hắn ta

lại đang cưa then cửa nhà tôi.

Lý Kiến Quốc kiên

nhẫn cưa then cửa một hồi, đến khi một tiếng “rắc” khẽ vang lên, then

cửa gẫy làm hai, hắn mới chậm rãi thu chiếc cưa lại. Lúc ấy,i tim

tôi dường như đã đứng lại trong cổ họng rồi…

Hắn khẽ đẩy cửa một

chút, lập tức bị chiếc bàn sau cánh cửa chặn lại. Tôi nghe thấy hắn

khẽ chửi một câu, sau đó hình như lại dùng sức mạnh hơn, một lát sau

liền thò một cánh tay vào, cẩn thận đẩy chiếc bàn vào trong. Tôi

đứng im đó không động đậy, chỉ đợi hắn thò đầu vào là sẽ tặng cho

hắn một cú.

Nói thì chậm chứ

việc lúc đó xảy ra rất nhanh, Lý Kiến Quốc khó khăn lắm mới đẩy

cửa ra được chừng ba chục xen ti mét, rồi thò đầu và nửa người vào

trong. Tôi hét lớn một tiếng, dùng hết sức lực toàn thân đập thẳng

vào đầu hắn.

Lý Kiến Quốc còn

chưa kịp có phản ứng thì đã bị tôi nện cho một gậy thật mạnh, lập

tức gục xuống không kịp kêu lên tiếng nào.

Tiểu Minh Viễn vẫn

đang ngủ say, tôi không gọi nó dậy, mà vào nhà bật đèn lên, rồi tìm

một sợi dây thừng thật lớn, trói nghiến cái gã Lý Kiến Quốc lúc

này đã mặt mũi sưng vù lại, sau đó mới chạy ra ngoài gọi người.

Chẳng bao lâu sau đã

nghe bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập vang lên, cả nhà anh Thiết

Thuận ở ngay gần đó, còn có chú Ba, thím Ba, đều đã bị kinh động,

liền lớn tiếng gọi tôi từ xa: “Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ, không sao chứ cháu

(em)? Là cái tên khốn khϊếp chết tiệt nào thế… Úi chà, sao lại là

hắn ta?” Dựa vào ánh đèn hắt ra từ trong nhà, mọi người vừa mới

bước vào sân liền nhìn thấy ngay Lý Kiến Quốc đang nằm trên mặt đất,

lập tức kinh ngạc kêu lên, sau đó thì đều cất tiếng mắng lớn.

“Tôi đã nói rồi mà,

cái tên Lý Kiến Quốc này chẳng phải thứ gì tốt đẹp…”

“Lại còn phải nói,

trong thôn có ai mà không biết chuyện này.”

“Đúng là không biết

xấu hổ!”

“…”

Một lát sau, bà con

xung quanh đều chạy vội tới. Chú trưởng thôn cũng vội vã tới nơi,

nhìn thấy Lý Kiến Quốc nằm ngất trên mặt đất, lập tức giận dữ

bước tới đạp cho hắn ta mấy cú.

Nghe thấy tiếng động

bên ngoài, Tiểu Minh Viễn cũng đã thức giấc. Thằng bé chẳng kịp xỏ

giày, cầm theo chiếc kéo chạy thẳng ra ngoài với vẻ bừng bừng khí

thế. Nhìn thấy mọi người đều đang ở đây, thằng bé không khỏi ngây

người. Thấy dáng vẻ này của nó, mọi người đều không kìm được, cười

rộ cả lên.

Chú trưởng thôn lập

tức gọi mấy người thanh niên trong thôn lại, bảo bọn họ khiêng Lý

Kiến Quốc đi, nói là sáng sớm ngày mai sẽ đưa hắn đến dân phòng,

nhất định phải cho hắn biết mặt.