Chương 47

Từ sau lần ở sân

bóng rổ, Minh Viễn nói tôi là bạn gái nó ngay trước mặt mọi người,

tình cảnh của tôi trong trường đã bắt đầu trở nên khác biệt. Có lần

tôi và Tiểu Viên đến căng tin mua cơm, phải chen chúc đến nỗi mồ hôi

nhễ nhại, đột nhiên có hai nam sinh không biết từ đâu chui ra, một trái

một phải mở đường giúp chúng tôi, sau đó còn tươi cười gọi tôi là

chị dâu, khiến tôi xấu hổ đến nỗi mặt mũi đỏ b

Lúc này Minh Viễn và

Vương Du Lâm đều đang thực tập ở đại đội trinh sát, Cổ Hằng đến đội

cảnh sát hình sự thành phố thực tập, toàn bộ sinh viên năm bốn của

trường đã phân tán ra khắp nơi trong hệ thống công an của tỉnh. Có

mấy lần tôi đến sở tìm cha tôi, còn gặp vài gương mặt quen thuộc,

bọn họ đều nháy mắt tươi cười với tôi.

Thiên Nga Trắng cũng

không đến tìm tôi gây sự nữa, nghe mấy cô bé cùng phòng nói, bây giờ

cô ta đã yêu một anh chàng ở trường Đại học Khoa học Tự nhiên ngay

gần trường tôi rồi, còn đang trong thời kỳ thắm thiết, làm gì có tâm

tư mà đi gây chuyện với tôi. Tôi cảm thấy như vậy thật quá tốt, cái

kiểu hai cô gái đi đánh nhau vì một đứa con trai đúng là chẳng hay ho

chút nào.

Trên thực tế, tôi và

Minh Viễn không hề vì chuyện lần đó mà trở nên có gì khác biệt. Tôi

rất tỉnh táo giữ một khoảng cách vừa phải với nó, chúng tôi cũng

thường xuyên ăn cơm, học tập cùng nhau, thậm chí thỉnh thoảng còn hẹn

nhau tới rạp chiếu bóng, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi. Một

mặt, tôi không có cách nào vượt qua rào cản tâm lý, đi yêu thằng nhóc

được tôi nuôi nấng từ nhỏ, mă

t khác, tôi còn lo

rằng một năm sau mình sẽ phải rời đi, đến lúc đó nhỡ chúng tôi đã

có quan hệ thắm thiết với nhau rồi, Minh Viễn sẽ đau lòng đến mức

nào chứ. Nó đã phải trải qua nỗi đau sinh ly tử biệt một lần rồi,

tôi quả thực không nhẫn tâm để nó phải chịu nỗi đau khổ đó thêm lần

nào nữa.

Minh Viễn dường như

cũng biết rõ giới hạn của tôi, rất cẩn thận duy trì mối quan hệ

giữa chúng tôi hiện giờ, sự nghiêm túc và tập trung ấy thường khiến

tôi cảm thấy xót xa. Với sự xuất sắc của nó, hoàn toàn có thể tìm

được một cô gái tốt hơn tôi, còn toàn tâm toàn ý yêu thương nó, chăm

sóc nó, trao hết tình cảm cho nó mà không giữ lại bất cứ thứ gì.

Cô gái đó sẽ không giống tôi, trong lòng vẫn còn đầy sự đề phòng và

cảnh giác.

Ngày Hai mươi tư tháng

Mười hai năm 1988, Minh Viễn gọi điện tới nói muốn đón đêm Bình an

cùng tôi.

Lúc này lễ Noel còn

chưa ành như thế kỷ hai mươi mốt, các cửa tiệm bên đường tuy cũng có

bày bán một số đồ Giáng Sinh, nhưng không hề náo nhiệt. Các đôi nam

nữ sinh viên phần đông đều ở lại trong trường, có không ít khoa ngành

còn tổ chức liên hoan, mọi người vừa ca hát vừa nhảy múa, hết sức

tưng bừng náo nhiệt.

Tiểu Viên và mấy cô

nàng còn lại trong phòng đã liên hệ với một phòng khác ở trường

Đại học Khoa học Tự nhiên, định tổ chức một buổi liên hoan hữu nghị,

tôi vốn cũng định đi theo bọn họ, nhưng không biết ai ngầm báo tin,

Minh Viễn lập tức gọi điện thoại tới, nói là đã chuẩn bị mọi thứ,

bảo tôi đừng đi tham dự cuộc liên hoan đó. Nghe giọng nó rất kiên

quyết, tôi thậm chí còn có thể tưởng tượng được khuôn mặt căng lại

của nó khi nói chuyện. Nếu tôi thật sự đi với Tiểu Viên, nhất định

nó sẽ chạy như bay đến đó lôi tôi ra ngoài.

Để tránh làm mọi

người mất hứng, tôi suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định ở lại

ký túc đợi nó đến.

Nhưng tối nay nó lại

phải đi làm nhiệm vụ, nói là nhất định sẽ quay về trước bảy giờ.

Tôi ngồi trong ký túc

ôn lại bài cũ, thấp thỏm không yên chờ điện thoại của Minh Viễn. Nhưng

mắt nhìn kim đồng hồ từ số bảy chạy tới số tám, rồi dần dần chỉ

vào số chín, tôi rốt cuộc đã không ngồi yên được nữa. Minh Viễn xưa

nay luôn rất đúng giờ, nếu không xảy ra chuyện gì, nó ắt sẽ không để

tôi phải chờ lâu như vậy.

Nghĩ đến đây, tâm

trạng tôi lại càng trở nên nặng nề hơn. Tuy xét theo lẽ thường, trước

khi chuyện năm 99 xảy ra, nó vẫn sẽ bình an vô sự, nhưng bây giờ dù

sao cũng có đôi chút khác biệt rồi. Tôi không dám đảm bảo việc tôi

đến đây có gây cho nó nguy hiểm bất ngờ gì hay không.

Buông bút xuống, tôi

gọi điện tới phòng nó một lần nữa. Lần này người nghe điện thoại

là Cổ Hằng. Nó nghe thấy giọng tôi, rõ ràng là có chút bất ngờ: “Lưu Hiểu

Hiểu, là em à? Không ngờ em cũng gọi điện đến đây cơ đấy, hiếm có thật!” Trong

lời nói thoáng vẻ châm chọc.

Đối với chuyện tình cảm

giữa tôi và Minh Viễn, Cổ Hằng luôn phản đối. Vốn là người tốt nhất của Minh

Viễn, nó tất nhiên là không ưa nổi thái độ không nóng không lạnh, như xa như

gần của tôi, mấy lần gặp nhau trên đường còn rất không khách sáo chế giễu tôi

vài câu. Nhưng lần nào Minh Viễn cũng đều cố gắng ngăn cản, vì chuyện này không

ít lần nó đã mắng Minh Viễn ngốc.

Nhưng lúc này tôi cũng

chẳng còn lòng dạ nào mà để ý đến giọng điệu của nó, lập tức hỏi thẳng vào

chuyện chính: “Minh Viễn vẫn chưa về sao? Anh ấy có nói hôm nay phải giải quyết

vụ án gì không, đã muộn như vậy rồi, sẽ không có chuyện gì chứ?”

Cổ Hằng ở đầu điện thoại

bên kia im lặng chừng vài giây, rồi mới cười nói: “Thế nào, cho dù là có chuyện

gì, chẳng lẽ em có thể giúp được hay sao? Đừng gây thêm rắc rối nữa là tốt

rồi!”

Giọng điệu châm chọc của

nó khiến tôi cảm thấy có chút không thoải mái, tuy nó cũng chỉ bất bình thay

Minh Viễn nên mới tỏ ra như vây, nhưng chuyện tình cảm này đến bản thân bọn tôi

còn không nói rõ được, một người ngoài như nó tham gia vào làm gì. Nếu không

phải lúc này đang lo cho Minh Viễn, chắc tôi đã gác máy luôn rồi.

“Anh rốt cuộc có biết họ

đang tham gia vụ án nào không? Tốt xấu gì cũng phải báo cho em biết chứ. Anh ấy

nói bảy giờ sẽ quay lại, nhưng bây giờ đã trễ hai tiếng rồi, vậy mà vẫn chẳng

có tin tức gì cả. Em lo lắng nên mới hỏi mấy câu, anh khó chịu với em thế để

làm gì?”

Cổ Hằng khẽ “hừ” một

tiếng, nói: “Anh không biết”. Sau đó cũng chẳng đợi tôi đáp lại đã lập tức gác

máy, khiến tôi tức phát điên.

Hỏi Cổ Hằng không ăn

thua, bây giờ tôi chỉ đành nghĩ cách khác. Mở cuốn sổ điện thoại ra xem, tôi

rốt cuộc đã tìm thấy một người có thể hỏi được. Đó là con trai của một nhân

viên dưới quyền chú Lưu, làm việc ở đội cảnh sát hình sự, trước đây khi đến nhà

tôi chơi từng để lại số điện thoại cho tôi. Tuy anh ta và Minh Viễn không cùng

một đội, nhưng dù sao cũng đều là người trong hệ thống, có thể biết được điều

gì đó.

Điện thoại đã thông

nhưng anh ta lại cứ ấp a ấp úng không chịu trả lời thẳng vào vấn đề. Tôi cứ bám

lấy hỏi han suốt một hồi lâu, rốt cục cũng hỏi ra được một số chuyện. Không ngờ

tối nay, Minh Viễn lại theo đội đi tróc nã[12] tội phạm buôn bán ma túy.

“Em cũng đừng lo lắng

quá!” Anh chàng ở đầu bên kia an ủi tôi: “Anh đoán chắc bọn họ cũng sắp quay về

rồi. Haizz… Không phải cậu ta chỉ đi thực tập thôi sao, cùng lắm thì cũng chỉ

phải đứng gác ở vòng ngoài ấy mà, đội trưởng Phan xưa nay luôn cẩn thận, sẽ

không để cậu ta gặp nguy hiểm đâu.”

Tuy nói như vậy, nhưng

tôi vẫn cảm thấy rất lo lắng. Tróc nã tội phạm buôn bán ma túy, đó là một công

việc nguy hiểm đến chừng nào chứ. Hồi làm việc ở tòa án, tôi từng không ít lần

nghe mọi người kể về sự hung hăng của lũ tội phạm này, chỉ xét riêng trong

thành phố chúng tôi thôi, đã có không ít cảnh sát hi sinh khi truy bắt bọn

chúng.

Tôi càng nghĩ càng thấy

sợ, sau khi gác điện thoại liền không cách nào ngồi yên được nữa, cứ đi lòng

vòng quanh bàn mãi mà không bình tĩnh được. Thời gian chậm rãi trôi qua, sắp

mười giờ rồi, vậy mà không có chút tin tức nào cả. Tôi không nhịn nổi nữa, túm

lấy chiếc áo lông vũ khoác lên người, chuẩn bị đi tới cục Cảnh sát tìm Minh Viễn.

Lúc này lòng tôi nóng

như lửa đốt, chỉ biết chạy một mạch ra ngoài cổng trường. Vừa mới gọi được một

chiếc taxi, chuẩn bị lên xe, cơ thể tôi chợt bị kéo ngược về phía sau, rồi lọt

vào một vòng ôm nóng bỏng…

“Minh Viễn…” Hơi thở

quen thuộc của nó khiến tôi vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ. Tôi muốn ngẩng đầu

lên nhìn nhưng lại phát hiện cả người đã bị nó ôm chặt vào lòng khó có thể ngọ

nguậy, đến hít thở cũng trở nên khó khăn.

Rốt cuộc đã xảy ra

chuyện gì vậy?

Tôi hít một hơi thật

sâu, chợt phát hiện ra trên người nó hình như có mùi máu thoang thoảng. Trái

tim tôi giật thót, định mở miệng hỏi, nhưng lại không biết nên nói gì. Có lẽ

không lâu trước đó, nó vừa mất đi một người bạn, một người chiến hữu từng kề

vai tác chiến, hoặc thậm chí, có thể nó vừa tự tay gϊếŧ chết tên tội phạm đầu

tiên…

“Minh Viễn, Minh Viễn…”

Tôi vừa khẽ gọi tên, vừa vỗ nhẹ lên mu bàn tay nó. Lúc này ngoàiừng cất tiếng

gọi, tôi thật sự không biết nên nói gì mới phải.

Chúng tôi cứ ôm nhau

ngay trước cổng trường một hồi lâu, bên cạnh thỉnh thoảng có người đi qua, thậm

chí có người huýt sáo trêu chọc. Nhưng hai chúng tôi chẳng ai động đậy, cứ ôm

nhau trong tĩnh lặng vô cùng, thời gian tựa như dừng lại từ lúc nào.

“Này, hai người xong

chưa thế?” Từ phía sau chợt có người buồn bực lớn tiếng kêu lên.

Tôi đơ người ra, khó

khăn lắm mới thoát khỏi vòng ôm của Minh Viễn, có chút ngượng ngập ngoảnh đầu

qua cười với Vương Du Lâm. Có trời mới biết cậu ta rốt cuộc đã đứng đó nhìn

chúng tôi bao lâu rồi.

“Tớ nói này, trời thì rõ

là lạnh, hai người bọn cậu có muốn ôm nhau thể hiện tình cảm thì cũng nên tìm

một nơi nào đó thích hợp chứ. Cậu khỏe mạnh thì không nói làm gì, nhưng tớ thấy

Hiểu Hiểu chắc không chịu nổi đâu”. Lúc này Vương Du Lâm đang khoác một chiếc

ba lô lớn trên lưng, dở khóc dở cười nói với Minh Viễn.

Nghe thế tôi bắt đầu cảm

thấy có chút xấu hổ, bèn vỗ mạnh một cái vào ngực Minh Viễn, khẽ nói: “Em không

nói chuyện với bọn anh nữa, giờ cũng muộn lắm rồi, em cũng phải về đi ngủ đây.”

Nhưng vừa mới đi được hai bước tôi đã bị Minh Viễn kéo lại.

Nó vung tay vứt chiếc ba

lô của mình qua chỗ Vương Du Lâm, rồi lớn tiếng nói: “Mang cái này về giúp tớ,

vậy thôi, mau xéo đi!”

Vương Du Lâm cười vang,

rồi nháy mắt ra hiệu với tôi, sau đó nói: “Hiểu Hiểu, em phải chú ý bảo vệ bản

thân cho tốt đấy nhe...” Sau khi bị Minh Viễn hậm hực trừng mắt nhìn, cậu ta

mới khoác hai chiếc ba lô lớn trên lưng chạy như bay về trường.

“Ngày mai là cuối tuần

rồi mà, đâu cần phải quay về vội như thế chứ!” Minh Viễn nắm lấy tay tôi một

cách rất tự nhiên, rồi dắt tay tôi đi ra phía ngoài: “Để anh dẫn em tới nơi

này!”

Vẻ mặt Minh Viễn hết sức

dịu dàng và nghiêm túc, khiến tôi không nỡ lòng nào cự tuyệt, đành ngoan ngoãn

đi theo nó

Chúng tôi gọi một chiếc

taxi ở cổng trường rồi chạy thẳng về phía đông, chẳng bao lâu sau tôi biết nó

muốn đi đâu rồi.

Trường Đại học Công an

cách ngôi nhà của tôi trước kia khá xa, đi taxi mất gần nửa tiếng đồng hồ rồi,

tôi mới bắt đầu nhìn thấy một số kiến trúc quen thuộc. Thực ra đối với tôi,

thời gian tôi rời đi không hề dài, cũng chỉ mới vài tháng thôi, nhưng nơi này

lại thay đổi nhiều đến mức khiến tôi gần như không thể nhận ra được nữa. Có

điều tiệm bánh ngọt ở ngay đầu ngõ kia thì vẫn thế, vẫn tồi tàn cũ kỹ như xưa,

chỉ khác là những chiếc đèn trên tấm biển hiệu hình như đã hỏng nhiều hơn trước

một ít.

Chúng tôi dừng xe ngay

ngoài ngõ, sau đó liền chậm rãi đi bộ vào trong.

Con ngõ rất yên tĩnh,

đèn đường đã được thay mới toàn bộ, giờ đây bốn phía đều sáng sủa vô cùng.

Chúng tôi nhanh chóng đã

tới trước cửa nhà, Minh Viễn nhanh nhẹn trèo lên tường, rồi lật chậu tùng cảnh

trên đó lên, lấy chiếc chìa khóa ở phía dưới. Tôi không khỏi cảm thấy tức cười,

đã bao nhiêu năm trôi qua, vậy mà nó vẫn giữ nguyên thói quen như ngày trước.

Mở cửa vào nhà.

Không hề có mùi ẩm mốc

nhức mũi như trong tưởng tượng của tôi, căn nhà rất sạch sẽ, đồ dùng trong

phòng khách cũng đều được giữ nguyên trạng, thậm chí đến những cuốn sách trên

giá sách cũng chưa từng thay đổi chút nào, cứ như là… cứ như là tôi chỉ vừa rời

khỏi nơi này hôm qua thôi.

Trong lòng tôi tràn ngập

cảm giác khó tả, vừa căng thẳng, lại vừa có chút chua chát, sống mũi tôi cay

cay, vừa cúi đầu xuống liền có những thứ gì đó vừa nóng vừa ẩm rơi xuống, không

cách nào khống chế được. Tôi vội vàng ngoảnh đầu qua bên cạnh để Minh Viễn

không nhìn thấy, nó cũng không hỏi nhiều, mà dắt tôi đến ngồi xuống sofa, còn

nó đi vào bếp.

“Em vẫn chưa ăn cơm đúng

không?” Nó cười nói: “Hôm nay anh sẽ trổ tài nấu nướng cho em xem

Tôi đưa tay lên lau khô

nước mắt, rồi lén đứng dậy đi vào bếp theo nó. Tủ lạnh vẫn cắm điện, bên trong

nhét đầy thức ăn, xem ra nó sớm quay về chuẩn bị rồi, nhưng không biết hôm nay

định đem tới cho tôi sự bất ngờ nào đây.

“Đây là bò bít tết mà

anh đặt từ tuần trước đấy.” Nó dường như biết tôi đứng ngoài cửa, tuy quay lưng

về phía tôi nhưng vẫn nói: “Vị hồ tiêu đen, em muốn chín mấy phần nào?”

Nó học được cách dỗ dành

con gái từ bao giờ thế nhỉ, lại còn cao tay thế này nữa chứ?

Trên chiếc bàn ăn trong

bếp còn bày sẵn cả rượu vang đỏ và nến, thật lãng mạn biết bao…

“Hả?” Có lẽ vì thấy tôi

mãi một hồi lâu sau vẫn không trả lời, nó liền chậm rãi quay người lại, đôi mắt

sáng rực nhìn tôi đăm đăm không chớp. Ánh đèn vàng cam dịu dịu trong bếp chiếu

xuống, càng khiến những đường nét trên khuôn mặt nó trở nên vô cùng sắc sảo,

tuấn tú.

Một người con trai tuấn

tú như vậy, một buổi tối lãng mạn như vậy, lại thêm một trái tim dịu dàng như

vậy nữa… Nếu nó không phải là Minh Viễn, thì tốt biết bao.