Chương 15-2

Edit: Tyy051

Tổ chương trình nhắc nhở: “Thẩm Ly còn chưa bắn đâu”.

Sở Minh Hiên chế giễu: “Cô ta thì bắn được bao nhiêu?”

Đào Diệc Dao cũng nghĩ như vậy, sẽ không bao giờ có ai sẽ hơn cô, nhưng cô không bọc lộ điều đó ra ngoài, cô cười nịnh nọt, dùng giọng điệu của tiền bối nói: “Thẩm Ly, đừng căng thẳng quá.”

Thẩm Ly không nhìn họ mà bước tới nhận lấy khẩu súng mà ê-kíp chương trình đưa cho.

Tề Triết nghĩ đến lời cô nói lúc trước, không khỏi nói: "Bao nhiêu cũng không sao, cậu là người đầu tiên tham gia, nếu không..."

Tiếng “Bang bang bang” liên tục vang lên cắt ngang lời Tề Triết.

Tề Triết tưởng mình nhìn nhầm, liền dụi mắt nhìn lại.

——Thẩm Ly nghe thấy giọng nói của hắn nhìn hắn, cũng không nhìn bảng bóng bay, nghiêng đầu trực tiếp bắt đầu.

Không cần nhìn, cái này có thể bắn được không? ?

Sở Minh Hiên vẻ mặt giễu cợt, Diệp Nhược Âm trong ánh mắt có vẻ mỉa mai, Đào Diệc Dao và mọi người trong tổ chương trình đều nghĩ như vậy.

Phó đạo diễn Vương thậm chí còn đập kịch bản xuống bàn, không giấu được sự tức giận: “ Thẩm Ly đang làm gì vậy?! Qua loa như vậy, thật là vớ vẫn! Nếu khán giả nghĩ…”

“Phó đạo diễn Vương…”

Người trợ lý bên cạnh đột nhiên thất thanh.

"Làm sao?"

Phó đạo diễn Vương nhìn chằm chằm vào anh ta, lại thấy anh ta đang mở to mắt nhìn vào camera, như thể nhìn thấy ma, các nhân viên xung quanh đều có vẻ mặt giống nhau.

Anh sốt ruột nhìn qua, sau khi Thẩm Ly bắn xong, máy ảnh chuyển thẳng từ cô sang bảng bóng bay.

Không còn một quả bóng nào!

Phó đạo diễn Vương phản ứng trong vài giây, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên với vẻ khó tin.

Bên kia im lặng, Tề Triết và Tống Lâm Phú sửng sốt, kinh ngạc nói: "Không ngờ cô lại lợi hại như vậy!"

Thẩm Ly đặt súng xuống, động đậy cổ tay: “Không có gì, chúng ta lấy bản đồ thôi.”

Tề Triết cũng không nghĩ nhiều nên vui vẻ hỏi nhân viên.

Đối phương vẫn còn bối rối, đưa ra với vẻ mặt đờ đẫn, đây không phải là một phần trong kế hoạch của họ.

Tề Triết mở ra nhìn xem: "Là bản chi tiết, đi nhanh đi!"

Tống Lâm Phú định thần lại, có chút thay đổi cái nhìn về Thẩm Ly, gật đầu khen Thẩm Ly.

Thẩm Ly thong thả theo sau.

Đội còn lại Sở Minh Hiên và Diệp Nhược Âm dường như chết lặng tại chỗ, ngơ ngác nhìn bóng lưng Thẩm Ly.

Làm thế nào mà?!

Tôi rõ ràng chưa từng thấy Thẩm Ly tiếp xúc với những thứ này, cũng chưa từng biết qua chuyện này! Làm sao cô ta có thể đột nhiên trở nnên giỏi như vậy??

Đào Diệc Dao không biết Thẩm Ly, sau khi ngạc nhiên, cô nhìn ra phía sau với ánh mắt ghen tị, thấy Sở Minh Hiên và Diệp Nhược Âm đứng im nên phải tự mình đi lấy một tấm bản đồ khác.

Họ không biết rằng phòng phát sóng trực tiếp lúc này đang bùng nổ.

【Chết tiệt, chết tiệt!】

【Tôi vừa nói Thẩm Ly không nhìn làm sao bắn, nhưng trong nháy mắt đã bắn trúng toàn bộ】

【Một cái tát vào mặt nhanh quá!】

【Có chuyện gì vậy, nhất định là lỗi của tổ tiết mục, sao cô ấy có thể tốt hơn Sở Ca?!】

【+1】

Người qua đường nhìn và cười:

【Bạn có ngốc không?!】

【Bắn bong bóng, tổ tiết mục làm sao có thể làm chuyện mờ ám được?】

【Thẩm Ly chỉ chơi chưa đầy nửa phút, trong thời gian ngắn như vậy Siêu Nhân Điện Quang thậm chí còn không có thời gian để làm điều đó!】

【Các bạn có thấy cách Thẩm Ly cầm súng vừa rồi rất ngầu không?!】

【Đặc biệt là khi cô ấy nghiêng đầu nhìn Tề Triết, ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh chị giỏi thì gϊếŧ em đi!!】

【Wow, ôi, chị thật ngầu,

tôi yêu chị ấy quá!】