Chương 90: Bà lão kỳ lạ

Bà cụ cũng nhận một cái từ Giang Kiều, nhờ chia sẻ ăn uống mà mọi người có vẻ thân thiết với nhau hơn.

Nhưng Giang Kiều vẫn như lúc mới lên xe, mọi người hỏi gì có thể nói liền nói, không thể nói thật thật giả giả chuyện vừa đến đủ hiểu là dừng lại.

Ngay cả người thanh niên bên cạnh, hắn ta cũng như vậy, cô cũng không biết anh chàng này làm gì, cảm giác có chút quỷ dị, chỉ có người phụ nữ cùng bà cụ tán gẫu rất nhiệt tình.

Sau khi quen thân với nhau, bà cụ thỉnh thoảng lại giúp mang chút nước nóng hoặc giúp trông nom đứa nhỏ.

Giang Kiều càng nhìn bà cụ này càng thấy khả nghi, một bà cụ ở nông thôn bần hàn, thủ tục đi tàu thế nào cũng không biết, mỗi ngày ngồi xe lửa là có việc gì?

Cô nhướng mày nhìn Tống Quân Cường bên cạnh, người cũng nở một nụ cười hiểu biết đáp lại cô.

"A, ta buồn ngủ quá, ta đi ngủ trước…"

Tống Quân Cường dựa lưng vào ghế ngủ trước. Chẳng mấy chốc, Giang Kiều cũng cảm thấy buồn ngủ, nằm bò trên chiếc bàn nhỏ thở đều đều.

Nhưng tai cô không hề rảnh rỗi, cô không bỏ sót, nghe thấy tất cả không sót một lời nào, trong cuộc trò chuyện giữa bà cụ và người phụ nữ tên Mạnh Ngọc Chi.

Nhưng đến giờ ăn tối, bà cụ cũng không có gì khác thường, Giang Kiều cảm thấy mình quá nhạy cảm rồi phải không? Có lẽ bà ta ăn mặc như vậy là muốn giảm chú ý bên ngoài chăng?

Tống Quân Cường tỉnh dậy sớm hơn cô, nhìn thấy Giang Kiều ngẩng đầu lên, liên tục thở dài: "Ồ, em ngủ cũng thật ngon giấc. Em đã bỏ lỡ rất nhiều phong cảnh dọc đường đi rồi đó."

Mạnh Ngọc Chi ở bên cạnh nói: "Có gì phong cảnh chứ? Khắp nơi khô hạn, giống như quê hương của chúng ta vậy, vẫn là ngủ một giấc tốt hơn, bằng không thức cũng vất vả."

Cô ta cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng bà cụ bên cạnh lại trò chuyện với cô ta cả buổi chiều, thậm chí còn không có cơ hội ngủ.

Điều mà Giang Kiều và những người khác không ngờ tới là bà cụ lại bỏ ra rất nhiều tiền để đãi họ ăn mì.

"Tôi có đồ ăn rồi, nên không cần. Những thứ này nếu không ăn nhanh, để lâu thì sẽ hỏng mất. Bà ơi, tôi không ăn đâu, đừng khách khí."

Giang Kiều không chịu ăn, Tống Quân Cường bên cạnh cũng từ chối. Bà cụ lo lắng: “Hai đứa nhỏ các cháu cũng thật là, bà mua hết rồi, các cháu không thể lãng phí được, bà đều ăn đồ của mấy đứa, ăn đồ ăn của bà thì làm sao?"

Giang Kiều thái độ rất kiên định, nếu không ăn, không ai có thể thuyết phục được cô.

"Vậy bằng không bà đưa người khác ăn đi? Nếu không được, bà ăn hai bát cũng không thành vẫn đề đi."

Mỳ không đưa cho người khác, bà cụ ăn hai bát, Mạnh Ngọc Chi cũng ăn hai bát, bát còn lại bị Tiêu Xuyên Tử ăn.

Giang Kiều buổi tối cũng không dám mang ra món gì khác thường, thay vào đó cô ăn bánh bao với cá muối.

Tống Quân Cường ăn bánh bao với dưa chua, nhưng khi nhìn thấy cá muối của Giang Kiều, anh ta không khách khí mà ăn rất nhiều, vừa ăn vừa khen.

"Kiều nhi em gái, anh phát hiện ông nội em nấu ăn rất giỏi, sau này nếu có cơ hội, anh nhất định sẽ đến nhà em ăn chực mấy bữa."

Giang Kiều cười nói: "Đi a, sau này có lẽ có cơ hội sẽ gặp lại."

Địa chỉ hắn cũng không biết, đi cái rắm!.

Giang Kiều và Tống Quân Cường ban ngày chỉ giả vờ ngủ, nhiều lắm cũng chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi, buổi tối đến, hai người họ thật sự rất buồn ngủ, Giang Kiều không ngừng nhắc nhở chính mình, bà cụ này hành vi rất bất thường, cô mặc kệ bà ta là vô tình hay cố ý, cô cũng không muốn nhìn thấy mẹ con Mạnh Ngọc Chi bị hại.

Nhưng dù sao Giang Kiều tuổi còn quá nhỏ, thân thể không chụi nổi cơn buồn ngủ đến, lúc đầu còn mơ mơ màng màng, sau đó ngủ thϊếp đi lúc nào không hay, Giang Kiều cũng đang nằm mộng, đó là một cơn ác mộng.

Khi người đàn ông rút súng ra, cô chợt sợ hãi tỉnh lại, nhìn xung quanh, cô càng hoảng sợ hơn, bà cụ đối diện đã biến mất, cùng với đứa nhỏ Xuyên Tử, chỉ còn một mình Mạnh Ngọc Chi ghé trên bàn đang ngủ.

Giang Kiều mạnh tay lay động Mạnh Ngọc Chi, nhưng người phụ nữ này không hề phản ứng, cô nhanh chóng đẩy Tống Quốc Cường bên cạnh tỉnh dậy.

“Dậy đi, dậy, không thấy đứa nhỏ Xuyên Tử, bà già cũng không thấy.”

Tống Quân Cường vốn còn mơ màng chưa tỉnh hẳn, nhưng sau khi bị Giang Kiều hù dọa như vậy, lần này hắn mới hoàn toàn tỉnh táo.

"Gì? Cả hai người cùng không thấy?"