Chương 91: Người đâu rồi

Giang Kiêu gật đầu. Tống Quốc Cường lúc sau khiến cho Giang Kiều nhìn với cặp mắt khác xưa.

"Mau báo nhân viên đoàn tàu, tôi sẽ đi tìm người, nhanh lên tàu sắp đến ga rồi."

Không thấy bà già cùng đứa nhỏ, rõ ràng là tàu sắp vào ga, vì hắn không tìm thấy hành lý của bà ta đâu cả.

Giang Kiều vội vàng đi tìm nhân viên đoàn tàu, thuận tiện liên hệ với công an, nói với họ trên tàu có một kẻ buôn người.

Trong thời gian ngắn, công an cùng nhân viên đoàn tàu nhanh chóng lục soát từng toa xe một, lúc đoàn tàu thổi còi vào ga họ mới tìm thấy bà già ôm đi đứa nhỏ Xuyên Tử.

Bà già này rất giỏi trốn, tàu vào ga bà ta không trực tiếp xuống mà trốn trong nhà vệ sinh, người tìm được rồi, đứa nhỏ cũng không bị làm sao, lúc này Giang Kiều và Tống Quân Cường cũng có thể thở phào nhẹ nhõm… Mạnh Ngọc Chi vẫn không biết rằng con trai mình suýt mất tích vì sự sơ suất của mình.

Công an thấy Mạnh Ngọc Chi còn đang ngủ không biết tổ quốc ở đâu, anh ta có phần bối rối, hắn gọi thế nào cũng không tỉnh lại, rõ ràng cô đã bị đánh thuốc mê.

Giang Kiều làm người tốt làm tới cùng, nào đổ nào tạ nước vào người Mạnh Ngọc Chi, cuối cùng cô ta mới mơ màng tỉnh dậy.

Coi như người làm mẹ là cô ta có lương tâm, việc đầu tiên khi tỉnh dậy là kiểm tra xem con có ổn không.

Lúc này, đứa nhỏ đã biến mất, khiến cô hoàn toàn tỉnh táo.

“Con tôi, tiểu Xuyên đâu rồi…?”

Nhìn thấy bộ dáng khóc không ra nước mắt của Mạnh Ngọc Chi, chính viên công an đã giải thích cho cô.

"Cô phải cảm ơn hai vị tiểu đồng chí này. Nếu không có hai bọn họ cảnh giác, con trai của cô đã bị mụ già kia bắt cóc đi rồi. Cô trước hỗ trợ chúng tôi điều tra một chút."

Mạnh Ngọc Chi bị mang đi, Giang Kiều thở dài một hơi sau khi bị hù dọa như vậy, lúc đầu còn buồn ngủ, nhưng hiện tại đã hoàn toàn tỉnh táo.

Tống Quân Cường càng nghiến răng nghiến lợi: "Em nói xem mụ già kia, còn diễn như thật, chúng ta suýt bị mụ ta lừa."

Giang Kiều nghiêng mặt nhìn về phía Tống Quân Cường, "Anh cũng không tệ a, đã đến lúc này, nhưng vẫn có thể bình tĩnh, đúng là đã được huấn luyện qua!"

Tống Quân Cường cười ngượng ngùng: “Bình thường, bình thường, tôi chỉ học hỏi một chút từ ba tôi.”

Giang Kiều chớp mắt: "Ba anh? Đừng nói với tôi ba anh là công an nhé?"

Tống Quân Cường cười hắc hắc: "Xem như vậy đi."

Giang Kiều càng thêm khó hiểu: "Xem như? Vậy là phải hay không phải?"

Tống Quốc Cường không còn đùa giỡn với Giang Kiều nữa, "Rất nhanh sẽ là, ba tôi sắp chuyển nghề dự là chuyển sang ngành công an.”

Giang Kiều lúc này hiểu rõ gật đầu: “Bảo sao, đúng là con nhà binh lính có khác, không tồi, rất lợi hại…! Làm công an cũng rất tốt, đều là phục vụ bảo hộ quần chúng nhân dân, chỉ là địa phương và phương thức bất đồng thôi."

Tống Quân Cường giơ ngón tay cái lên với Giang Kiều: "Lời em nói rất hay, gần giống như lời ba ba tôi nói."

“Anh về nhà hay đi thăm họ hàng?”

Với Giang Kiều, Tống Quân Cường cũng không còn có những lời vô nghĩa như trước nữa, "Tôi đang đi thăm họ hàng rồi về nhà. Mẹ tôi và anh chị em tôi còn ở quê, khi nào ba tôi thu xếp xong thì họ đều sẽ chuyển đến đây."

Giang Kiều uống chút nước, lấy ra một ít đồ ăn, dù đã ăn tối nhưng lúc này cô lại thấy đói bụng.

"Anh cũng ăn đi?" Tống Quân Cường cũng đói bụng, chạy đi chạy lại tìm người, một ít đồ ăn buổi tối cũng đã tiêu hóa xong.

Hắn vừa cọ cơm Giang Kiều xong, lúc này Mạnh Ngọc Chi mới ôm con trai của mình quay lại. Khi nhìn thấy Giang Kiều cùng Tống Quốc Cường, cô quỳ xuống trước mặt họ.

"Không được, thím đừng làm như vậy, thím làm như vậy là làm chúng ta tổn thọ đó? Nhanh đứng dậy đi thím…"

Mạnh Ngọc Chi không biết phải cảm ơn Giang Kiều cùng Tống Quốc Cường như thế nào? Nếu hôm nay không có họ, cô ta thực sự làm mất con trai mình rồi.

Cô không ngừng khóc và nói lời cảm ơn đến Giang kiều cung Tống Quốc Cường.

"Thím không cần khách sáo, trước không nói tới chú nhà thím còn là quân nhân bảo vệ quốc gia, cho dù vì đứa trẻ, chúng ta cũng không thể để bọn buôn người thực hiện được ý đồ bắt người. May mắn em trai không làm sao, về sau nhớ phải cảnh giác cẩn thận với người lạ hơn là được."

Đêm đó Mạnh Ngọc Chí không dám ngủ nữa, Mặc dù Xuyên Tử cũng ăn mì tẩm thuốc, nhưng sáng hôm sau hắn thức dậy sớm, tàu sắp vào ga, mọi người thu dọn hành lý và chuẩn bị xuống tàu.

Nhìn thấy túi đồ lớn của Giang Kiều, Tống Quốc Cường cảm thấy đau lòng.

"Sao em lại mang nặng như vậy?"

Giang Kiều cười nói: "Ông nội tôi đưa tôi ra xe, trước khi đến đây ông ấy đã gửi điện cho ba mẹ tôi bảo họ đến ga đón, nên sẽ không có ảnh hưởng lớn nếu tôi mang quá nhiều."

Gói hàng lớn cuối cùng đã được đưa ra khỏi nhà ga với sự giúp đỡ của Tống Quốc Cường.

Ngay khi Giang Kiều đi ra ngoài, cô bắt đầu tìm kiếm những người mặc quân phục. Cô đã xem những bức ảnh cũ của ba mẹ mình, nhưng cô không tìm thấy ai tương tự, tuy nhiên có một người mặc quân phục cầm tấm biển viết tên của Mạnh Ngọc Chi trên đó.

"Ba ba, nơi này…”