Chương 1-1: Ghép bàn cướp hôn

【Hãy giữ đầu óc tỉnh táo trước khi đọc truyện, câu chuyện này vốn dĩ chỉ là hư cấu, không có não, xin đừng để ý đến các chi tiết. Niên đại tưởng tượng! Niên đại tưởng tượng! Niên đại tưởng tượng!】

【Trong phần giới thiệu, ngay từ đầu thiết lập của nữ chính là tát vào mặt những người trong gia đình cực phẩm trước sau đó cắt đứt mối quan hệ. Nếu không thích những người cực phẩm thì không nên lọt hố, đừng để lại những làn sóng bình luận tiêu cực, để viết ra một cuốn sách cũng không hề dễ dàng xin hãy giơ cao đánh khẽ, cảm ơn các bạn! 】

╭( ′• O •′ )╭ ☞

【 Tiền khó kiếm, phân khó ăn, sách khó viết, thêm vào giá sách có được hay không? 】

Giữa tháng 6 năm 1966, tại một bệnh viện Quân Y ở Kinh Thị.

Do mất quá nhiều máu nên Lâm Mạn được đưa đến bệnh viện để cấp cứu, sau một hồi mơ màng tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang nằm trên bàn phẫu thuật, ngực thì bị phanh ra và lộ đầṳ ѵú.

Một đôi tay thon dài mang găng tay cao su, cầm băng gạc và dùng sức nhấn vào bộ ngực cao cao của cô.

Vào lúc ngước mắt nhìn lên, cô dường như nhìn thấy một người tuấn tú tựa như tiên giáng trần… Đậu! Người thực hiện khâu lại sau khi phẫu thuật cho cô thực sự là một bác sĩ nam sao? Tại hiện trường xấu hổ này, hãy để cho cô chết ngay tại chỗ và thành một cái hộp rơi xuống luôn đi!

Lâm Mạn lại ngất đi... Kiếp sau trùng sinh vào tận thế, bất ngờ bị gϊếŧ chết bởi cuộc đánh lén ở tuổi 23, trước khi chết, cô đã giành được vô số không gian vật tư của kẻ địch, còn mang về dị năng hệ Lôi và hệ Mộc, hồn thuộc về năm 60.

Một tháng sau, tại khách sạn quốc doanh ở Kinh Thị

Trở về năm 60, Lâm Mạn sớm đã xuất hiện, cô gắt gao nhìn chằm chằm vào cái menu trên tường, cô cứ nhìn chằm chằm vào nó như thể muốn chọc thủng một cái lỗ trên đó.

Cô liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc của mình và nói với người phục vụ ở quầy lễ tân: "Anh bạn, một phần thịt kho tàu, hai lạng cơm, không có phiếu lương thực."

Người phục vụ liếc nhìn cô một cái, thuần thục nói: "Được rồi, tổng cộng 6 hào 2 xu."

Lâm Mạn trả tiền rồi tìm một cái bàn để ngồi xuống, đột nhiên, cửa khách sạn bị đẩy mở. Cô vô thức ngẩng đầu lên...

Một người đàn ông bước vào, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc quần dài màu xanh quân đội, dáng người cao ráo, khí chất như cây tùng, đẹp trai và quý phái, thoạt nhìn qua, có vẻ anh là một người có xuất thân phi thường.

Mái tóc đen của anh che phủ trên vầng trán trơn bóng một cách tinh tế, mày kiếm xếch lên, trên chiếc mũi cao thẳng tuyệt đẹp tinh xảo có một cặp kính gọng vàng, xuyên qua mắt kính, Lâm Mạn có thể thấy rõ khuôn mặt của người đang đi tới đây.

Đôi mắt của anh, một đôi mắt hoa đào sóng sánh, đuôi mắt hơi xếch lên, xem chừng lạnh lùng và cấm dục nhưng cũng lại rất tình ý và quyến rũ.

Lông mi của anh dày như lông quạ, khi lay động nó dường như có thể quyến rũ linh hồn người khác. Làn da của anh trắng ngần như mỡ đặc, môi mỏng như son đỏ, người đàn ông này có thể được gọi là người đẹp tuyệt sắc ngàn năm khó có.

Người đàn ông đi đến quầy lễ tân và bắt đầu gọi món: "Một phần chân giò kho tàu, một phần canh trứng, một phần thịt nạc xào cần tây, ba cái màn thầu, bốn lạng cơm."

"Bác sĩ Hoắc, sao hôm nay anh lại gọi nhiều món như vậy?"

Hoắc Thanh Từ nói ra với vẻ mặt thản nhiên: "Ừ, tôi có buổi xem mắt nên lát nữa mời người ta ăn cơm."

Lâm Mạn không ngờ là một người đàn ông đẹp trai như vậy mà phải đi xem mắt, nếu không phải vì bạch liên hoa xấu xa Lâm Sương kia cướp mất vị hôn phu của cô rồi, không thì? Hay bây giờ cô cũng tìm người ghép bàn cướp hôn nhỉ?

Cô chậm chạp ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn người đàn ông đang ngồi, tại sao càng nhìn cô lại càng thấy người đàn ông này có hơi quen mắt vậy? người đàn ông này làm sao có thể trở nên quen thuộc hơn khi cô càng nhìn nó? Hình như cô đã từng gặp qua ở đâu đó rồi… Chẳng lẽ ở tận thế?