Chương 19: Tức Giận 2

Lê Thư Hân đỏ mặt, nhẹ giọng mắng: "Anh. . . . . ."

"Phốc phốc phốc phốc!"

Nhóc béo đang gặm chân vui vẻ không biết thế nào mà ngã nhào xuống giường, thằng nhỏ cũng không sợ hãi, còn vừa phun bong bóng vừa cười. Lê Thư Hân nhanh chóng đè lại cái tay đang làm bậy của Thiệu Lăng: “Con trai còn chưa ngủ.........”

Cô nhanh chóng đứng dậy đem con trai bế lên giường, tiểu gia hỏa hít hít cái mũi, lay động cánh tay nhỏ.

Thiệu Lăng: "Thằng nhóc này đang cố tình gây rắc rối cho anh đây mà, rất không ngoan."

Lê Thư Hân nghe vậy không vui trừng mắt liếc hắn:" Không cho phép anh nói bảo bảo nhà chúng ta như vậy."

Thiệu Lăng nhướng mày nói: "Sao anh có cảm giác, hiện tại em yêu con nhất."

Lê Thư Hân kinh ngạc trợn to mắt, hỏi: "Không thì thế nào, chẳng lẽ anh cảm thấy em yêu anh nhất? Điều gì làm anh ảo tưởng như thế?"

Thiệu Lăng mím môi,rất nhanh thì bắt đầu động thủ "Được lắm, em là cái tiểu bại hoại, xem anh thu thập em thế nào."

Lê Thư Hân: "A! Anh làm gì mau buông tay, phốc, ha ha ha ha. . . . . ."

Lê Thư Hân sợ ngứa nhất, Thiệu Lăng vừa cù lét, cô bị buồn, tránh trái tránh phải cười ha ha. Thiệu Lăng quấn lấy cô không bỏ, Lê Thư Hân cầu xin: “Cứu mạng, cứu mạng!”



Tiểu béo được mẹ ôm trong ngực, bé con vui vẻ tránh né theo mẹ. Nó chơi vui quá nước miếng chảy ròng ròng, cười khách khách ôm chặt lấy cổ mẹ. Phòng ở cũng chỉ lớn như vậy, Lê Thư Hân và nhóc béo rất nhanh bị Thiệu Lăng bắt được, hắn ôm hai mẹ con trong ngực hôn mỗi người một cái.

Một nhà ba người còn đang đùa, liền nghe có người gõ cửa kêu Thiệu Lăng: “Có ai ở nhà không?”

"Thật là đáng ghét!" hắn nói.

Gần đây trong thôn nhiều sự tình loạn thất bát tao, bọn họ đã quen, Thiệu Lăng: “Để anh đi xem, em không cần chờ anh, khóa cửa vào rồi nghỉ ngơi đi.”

Lê Thư Hân gật đầu: "Được."

Thiệu Lăng nhanh chóng đi ra ngoài.

"A a a ~" tiểu béo nhìn thấy ba ba rời đi, sốt ruột kêu không ngừng.

Lê Thư Hân vỗ nhẹ vào mông cậu nhóc, nói: "Chúng ta không đi theo cha, đi nào, mẹ xay nhuyễn táo cho con ăn."

Tiểu béo đối với từ "Ăn" này ấn tượng rất sâu, lập tức nhấp nhấp cái miệng nhỏ. Lê Thư Hân buồn cười, đặt bé con ngồi xuống ghế nói: "Bảo bảo ngồi xuống đây nhé, mẹ đi xay táo cho con ăn."

“A a ô ô ngao ngao.”



"Đúng rồi, mẹ xay nhuyễn cho con ăn."

“A ô nha.”

"À oà, mẹ biết bảo bảo thích ăn."

Hai người ông nói gà bà nói vịt nhưng lại trông ra hình ra dạng, rất hợp nhau.

Kiếp trước, vợ chồng bọn họ thua thiệt con trai, nhưng con trai lại không thua thiệt bọn họ.

Con trai bọn họ, Thiệu Giai Hi tuy rằng tính cách nhát gan yếu đuối lại hướng nội, thoạt nhìn là đứa nhỏ âm trầm, nhưng từ nhỏ đến lớn lại không làm cho bọn họ phải bận tâm chuyện gì . Đời này, cô hy vọng con trai sẽ có một môi trường phát triển tốt và một tuổi thơ hạnh phúc.

Mặc dù cô sẽ đi làm, không ở nhà làm một bà nội trợ nhưng cũng sẽ không gửi con về nhà bố mẹ đẻ nữa, không để đứa nhỏ cảm thấy bị bỏ rơi như trước nữa.

“Bảo bảo, lần sau mẹ đưa con đi thành phố chơi, mẹ sẽ mua cho con hoa quả xay nhuyễn ăn, được không? Còn thêm một ít mì nữa? Bảo bảo nhà chúng ta có thể ăn dặm thực phẩm phụ rồi."

"Ô oa."

“Bảo bảo thích ăn đúng không nè? Mẹ biết bảo bảo thích ăn mà.” Lê Thư Hân vừa bón từng miếng táo xay cho tiểu gia hỏa vừa cân nhắc đi thành phố mua thêm đồ ăn bổ sung cho cậu nhóc, cũng có thể xem trước phòng ở, bọn họ sau khi phá dỡ thì cần tìm một chỗ ở khác.

Cô nhớ kiếp trước đa số người trong thôn đều sống cách đây không xa, mọi người ở đây vốn là ở ngoại thành, tuy là nông thôn nhưng rất thuận tiện. Vì vậy, đa số mọi người đều không muốn chuyển đi quá xa. Về cơ bản đều lựa chọn làng đô thị ở phía bên kia của thành phố, làng Thượng Vân.