Chương 1.2: Ta không cứu ngươi nữa

Lúc đó, hắn yếu ớt, mong manh, dù hắn hung ác nhưng có vẻ hắn cần sự quan tâm.

Nếu lúc đó nàng biết hắn sẽ bỏ trốn rồi nhập ma đạo thì tốt rồi.

Viên ngọc bích treo trên thắt lưng của Huy Nguyệt tỏa ra ánh sáng trắng ấm áp, con thỏ trắng trên đó trông giống như thật. Viên ngọc này do chính Lộ Kim Từ chạm khắc cho nàng.

Nàng cười khẩy, có lẽ hắn đã quên mất rồi.

Bây giờ, nàng không bỏ chạy, nàng dang tay ra để bảo vệ mọi người và đối đầu với hắn.

Khác với thời niên thiếu, bây giờ Lộ Kim Từ rất đẹp trai, dáng người cao lớn, mái tóc buộc cao, đội chiếc vương miện rồng vàng có những tia lửa bay lơ lửng. Hắn cao quý và trang nghiêm, không còn bộ dạng thảm hại của quá khứ nữa.

Hắn từ từ liếc nhìn những người có mặt, bẻ khớp ngón tay và chế nhạo, môi đỏ và răng trắng, trong mắt đầy hận thù. Mọi người đều biết hắn hận Tu Chân giới, thậm chí là toàn bộ Trường Hằng Tiên Sơn.

Dấu ấn Ma Vương trên trán hắn như ngọn lửa đang cháy, làm cay cay mắt nàng.

Huy Nguyệt siết chặt ngọc, nhẹ nhàng nói: “Lộ Kim Từ, dừng lại đi.”

Cơ thể phàm trần không thể chịu được áp lực của Ma Vương nhưng nàng vẫn bước từng bước một về phía hắn, mỉm cười dịu dàng như lúc trước. Thực ra mỗi bước nàng đi đều giống như đi trên một con dao nhưng nàng không quan tâm đến cơn đau này.

Ma Vương nhìn thấy nàng, ánh mắt của hắn trở nên khác thường.

Trước khi bất cứ ai kịp phản ứng, hắc kiếm đã đâm vào vai Huy Nguyệt. Chủ nhân của nó từng khắc trên thân kiếm cấm chú. Khi nó cảm nhận được sát khí bất thường nào từ chủ nhân, nó sẽ chủ động bay ra ngoài, tạo ra một đường kiếm tuyệt đẹp.

Tru Tiên kiếm hấp thụ máu của nàng, chỉ trong chốc lát, lục phủ ngũ tạng của nàng nát như tương, giống như trải qua lăng trì.

Huy Nguyệt nheo mắt đau đớn, tầm nhìn của nàng mờ đi.

Máu bắn tung tóe trên mặt Lộ Kim Từ, nóng rực và quyến rũ, quạ bay trên Tiên Sơn kinh hãi kêu thảm thiết.

Hắn chợt nhận ra chuyện gì đang xảy ra trước mắt, giọng điệu gay gắt: “Tống Huy Nguyệt?”

Huy Nguyệt nghĩ, liệu hắn có hối hận không?

Lộ Kim Từ có vẻ hối hận. Hắn đỡ người nàng và rút kiếm ra khỏi vai nàng. Tiếng gió như kim đâm vào tim Huy Nguyệt, đau quá, nhiều điều tốt đẹp ngắn ngủi xẹt qua trong đầu nàng.

Một vầng trăng máu treo cao trên cành cây, nàng dường như nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của những người huynh đệ đã chết của mình. Tiên Sơn vốn là một ngọn núi thần tiên sống động, hạnh phúc trần thế trong thơ ca chẳng qua chỉ là thế này thôi. Ngắm thác nước và nói về kiếm, sáo mùa xuân thu hút muôn thú, ca ca nàng thường dẫn nàng đến thị trấn để xem đèn l*иg...

Có vẻ như nàng đã làm điều gì đó rất sai trái.

Mảnh ngọc vỡ trong tay Huy Nguyệt rơi xuống đất, khóe mắt nàng có một dòng nước mắt. Nàng nghe thấy tiếng hét xé lòng của cha: “Lộ Kim Từ, đồ súc sinh! Trả lại con cho ta! Cho dù Trường Hằng Tiên Sơn nợ ngươi rất nhiều nhưng con gái ta đã làm gì ngươi? Nói đi! Ngươi nói đi!”

Ngọc vỡ rơi xuống bùn, chôn vùi khoảng thời gian ngây thơ nhất của nàng. Nàng nghĩ nếu nàng cứu hắn, quan tâm đến hắn và cố gắng hết sức để cuộc sống của hắn tốt hơn thì hắn sẽ không sa đọa như tiên đoán của mọi người.

Nhưng...

Nàng đã sai.

Lộ Kim Từ niệm thần chú thu kiếm, nhưng bị Huy Nguyệt phá. Đầu ngón tay nàng cắm sâu vào lòng bàn tay hắn.

Hắn tức giận hét lên: “Tống Huy Nguyệt, buông ra!”

Nhưng Huy Nguyệt không buông tay.

Lộ Kim Từ thô bạo véo cằm nàng: “Ta nói lại lần nữa, buông ra!”

Hắn nhìn thấy vai nàng run lên vì sợ hãi, hắn thả lỏng một chút. Tru Tiên kiếm bay về phía tay hắn, đôi mắt đen của hắn như đang chế nhạo sự ngây thơ của nàng.

Nhưng Huy Nguyệt đã chộp lấy Tru Tiên kiếm. Cắn răng nhất quyết không buông ra!

Nàng từng nghe cha đề cập đến một sát trận thượng cổ, sát trận này cần người hiến tế để kích hoạt. Chỉ là những người hy sinh bản thân để kích hoạt sát trận sẽ không được đầu thai sang kiếp khác, mãi mãi trầm luân trong vùng biển Vô Vọng lạnh giá nhất thế gian.

Nhưng đây là cơ hội cuối cùng của nàng.

Nàng ngước mặt lên với nụ cười đứt quãng: “Lộ kim Từ, ta từng cho rằng ta là ngoại lệ của ngươi, ta có thể giúp ngươi theo chính đạo… Nhưng bây giờ ta rất hối hận. Điều ta hối hận nhất trong cuộc đời này chính là cứu ngươi...”

Lộ Kim Từ bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, hắn gầm lên: “Ngươi dám!”

Hắn muốn đẩy nàng ra xa.

Nhưng hắn còn chưa nói hết lời, Huy Nguyệt đã lao vào kiếm.

Không ai ngờ rằng nữ nhi yếu nhất của chưởng môn Tiên Sơn lại tử vì đạo trước cha mình.

Lần này, máu bắn tung tóe trên mặt hắn, máu đỏ như lửa, che khuất tầm nhìn của hắn, không cho hắn cơ hội hối hận.

Sát trận kích hoạt.

Chưa bao giờ máu lại đỏ như vậy.

Xin lỗi cha. Nếu có kiếp sau con sẽ không ngu ngốc như vậy nữa.

Nàng nhắm mắt lại, nàng tất nhiên không nhìn thấy ánh mắt muốn ăn sống Lộ Kim Từ của cha.

Tà ma lập tức bị tiêu diệt, để lại trên mặt đất một đống hỗn độn.

Ma Vương người người khϊếp sợ hối hận đến mức gan và túi mật vỡ ngay tại chỗ. Hắn đập nát Tru Tiên kiếm và run rẩy ôm lấy cơ thể đang tiêu tan của nàng, hắn gần như phát điên.

Giống như đang gặp một cơn ác mộng dài vậy.

Mùi máu tràn ngập chóp mũi hắn đọng lại rất lâu, hắn bất lực nhìn một gương mặt quen thuộc biến mất trước mặt, không thể làm gì.

...

Nàng lại mơ về kiếp trước của mình.

Tống Huy Nguyệt tỉnh dậy, mồ hôi lạnh chảy ra, tiếng chuông thiền ngọt ngào bên giường vang lên, nàng dựa vào giường, nhắm mắt lại. Bất tri bất giác, đã hơn một tháng nàng sống lại.

Tiếng gõ cửa kéo nàng thoát khỏi dòng suy nghĩ.

“Tiểu thư, đã đến giờ sức thuốc rồi.”

Diên Nhi mở cửa, nàng ấy mặc một chiếc váy màu xanh lá cây như hoa sen trong nước, thái dương ướt đẫm vì mưa từ cành cây bên ngoài rơi xuống.

Tuy khuôn mặt tròn trịa, lông mày tương đối dày, lời nói hung dữ nhưng nàng ấy vô cùng dịu dàng với Huy Nguyệt.

Diên Nhi lớn lên cùng nàng, cuối cùng chết ở Thiên Sơn khi đang tìm cách giúp nàng tu luyện.

Bây giờ tất cả họ vẫn còn sống.

Huy Nguyệt sửng sốt nhìn Diên Nhi, nhìn thấy hai bàn tay quơ quơ trước mắt nàng, nàng cười khúc khích.

“Tiểu thư, người cười, người cười.”

“Thì ra tiểu thư vốn không thích cười, nhưng khi cười lại rất xinh đẹp, đẹp hơn nhiều so với mỹ nữ Tu Chân giới! Tiểu thư của nô tỳ mới là thiên hạ đệ nhất.”

Huy Nguyệt gõ nhẹ chóp mũi nàng ấy: “Chỉ có ngươi thông minh.”

Nàng kéo y phục xuống, một lọn tóc đen xõa xuống vai, để lộ những vết sẹo dữ tợn như rết trên lưng, đáng tiếc chỉ có thể mờ đi, vĩnh viễn khó có thể loại bỏ.

Vết thương này là vì Lộ Kim Từ.

Nàng trọng sinh vào thời niên thiếu.