Chương 2.2: Ngươi phải chết

Hắn ngước mắt lên, hung tợn nói: “Ta không phải chó, ta không cần ngươi bố thí.”

Thiếu niên cố gắng đứng dậy nhưng bị ngã xuống đất, đầu đập vào hòn đá, trán chảy máu, trông rất chật vật.

Sau một thời gian dài vật lộn, hắn vẫn chưa thể đứng dậy. Đó thực sự là một việc khó khăn.

Huy Nguyệt lạnh lùng hỏi hắn: “Mệt không?”

Nàng lấy lọ kim sang dược trong tay áo ra, dùng đầu ngón tay bôi lên trán Lộ Kim Từ, động tác rất nhẹ nhàng.

Hắn vô thức muốn né nhưng không nhanh bằng nàng.

Tại sao họ lại nghĩ hắn là người khó nói chuyện như vậy?

Thiếu niên sửng sốt một lúc, máu lặng lẽ chảy ra từ lông mi.

Yết hầu của hắn khẽ động, khi hắn bắt gặp ánh mắt dịu dàng của nàng, hắn không thể rời mắt trong giây lát.

Kim sang dược trộn với hỗn hợp tím ma thảo, hắn sẽ không nhận thấy điều gì bất thường trong vài ngày đầu, nhưng sau đó hắn sẽ cảm thấy đau đớn tột cùng, đau thấu xương tủy.

Vừa lúc mấy ngày nữa sẽ có một cuộc thi đấu võ thuật giữa các đệ tử trong môn phái, nàng không cần phải tự mình làm.

Ánh mắt Huy Nguyệt dần lạnh đi, hắn phải chết ở đó.

Nàng nhìn thấy một mảnh vải dính chặt vào vết thương nên muốn gỡ nó ra. Không nói một lời, nàng tháo trâm hoa và cắt miếng vải. Vết sẹo lộ ra ngoài không khí, xấu xí như một con rết xoắn.

Lộ Kim Từ có thể đã ngăn tay nàng lại nhưng vô ích.

Bộ quần áo trắng như tuyết của Huy Nguyệt bị dính máu vì lòng bàn tay hắn. Nàng nhìn xuống, vết máu trên khuôn mặt như ngọc sáng ngời của hắn tạo nên một loại vẻ đẹp sa đọa.

Lộ Kim Từ cong môi: “Chuyện này hôn phu của ngươi có biết không?”

Hắn tinh nghịch nhìn nàng, giọng khàn khàn, luồng hơi ấm thổi qua tai nàng.

Hôn phu…

Đầu ngón tay của Huy Nguyệt run lên, vành tai nàng tê dại.

Nàng tát hắn một cách dứt khoát.

Chẳng phải sau này vị hôn phu của nàng sẽ chết dưới tay thiếu niên trước mặt sao?

Cha nàng và chưởng môn Tịch Sơn là huynh đệ chí cốt, họ đã sắp xếp hẹn ước cho nàng ngay sau khi nàng được sinh ra với thiếu chủ của Tịch Sơn.

Nếu nàng nhớ không lầm, kiếp trước, việc đầu tiên Lộ Kim Từ làm sau khi trở thành Ma Vương là tiêu diệt toàn bộ Tiên môn trong một đêm. Cái chết của chưởng môn là đau khổ nhất, hồn phách của ông ấy đã bị Lộ Kim Từ đánh tan thành từng mảnh!

Hắn là ma đầu tội ác tày trời. Hắn tàn nhẫn đến mức không xứng đáng có được sự đồng cảm nào cả.

Loại người này nên xuống địa ngục, nàng liếc mắt không hề mảy may nghĩ đến việc bố thí lòng thương xót cho hắn.

“Này có là gì?” Huy Nguyệt lạnh lùng nói: “Cho dù chàng biết thì chàng cũng là người ta muốn cưới.”

Dù hai người họ chưa gặp nhau nhưng nàng tin vào mắt nhìn của cha và nương.

Cha nương nàng là người yêu nàng nhất trên đời. Tất nhiên, họ cân nhắc trong việc đính hôn và sẽ không để nàng phải chịu khổ.

Lời còn chưa dứt, Lộ Kim Từ đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen tràn ngập sát ý, khí tức cuồng bạo trên người hắn biến sương trắng thành màu đen.

Trong giây lát, Huy Nguyệt nhìn thấy bóng dáng của Ma Vương tương lai trong hắn.

Nỗi sợ hãi lan tràn trong lòng nàng, cả người nàng mềm nhũn, không đứng vững.

Thiếu niên kéo nàng lại để nàng không bị ngã xuống đất, Huy Nguyệt quay đầu nhìn Lộ Kim Từ dùng mu bàn tay lau vết máu trên khóe miệng, rồi đỡ nàng đứng dậy, mùi máu nồng nặc của hắn tràn ngập mũi nàng.

Sắc mặt hắn tái nhợt, trong lời nói có ác ý: “Cút đi.”

Vóc dáng hắn gầy gò lạ thường dưới ánh trăng.

Huy Nguyệt bừng tỉnh, nàng buồn cười. Bây giờ Lộ Kim Từ chỉ là một tiểu đệ tử, sao nàng lại sợ hắn?

Huy Nguyệt vùng ra khỏi tay hắn và nhìn thoáng qua vấn tóc màu trắng trong bùn. Nó là của Lộ Kim Từ nhưng giờ nó đã bị giẫm nát rất bẩn.

Tống Huy Nguyệt nheo mắt, nhặt vấn tóc dưới đất đưa cho hắn: “Lộ Kim Từ, ngươi hung dữ như vậy không ai thích đâu.”

Hắn, Lộ Kim Từ, luôn coi sự chân thành như bùn, vậy hãy để hắn cảm nhận cảm cảm giác của nàng.

Hai đầu vấn tóc bị gió thổi cuốn vào tóc Huy Nguyệt, nàng cảm thấy buồn nôn không thể giải thích được.

Kiếp trước, nàng tốt bụng nhặt vấn tóc giúp hắn nhưng lại bị hắn đẩy ngã xuống đất. Hắn trước đây thật sự là một kẻ ác độc, không có chút cảm kích nào.

Huy Nguyệt siết chặt tay.

Ánh mắt Lộ Kim Từ kiên định nhìn nàng: “Ta biết ngươi đến đây để xem trò cười, buổi tối ngươi không có việc gì làm sao? Cút khỏi đây đi.”

Hắn giật lấy vấn tóc trong tay Huy Nguyệt và bóp nát như bóp đầu của Tống Huy Nguyệt.

Ánh mắt Huy Nguyệt rất lạnh lùng, nàng vung cán gỗ đánh vào đầu gối của Lộ Kim Từ, dùng toàn lực gần như tối đa.

Đánh chết hắn!

Chiếc đèn nối với tay cầm bằng gỗ đung đưa, xua đuổi lũ bướm đang bay nhốn nháo dưới bóng đèn.

Lộ Kim Từ cảm giác được một lực tác động lên đầu gối, bịch một tiếng ngã xuống đất. Đầu gối xuất hiện vết bầm tím, màn đêm quá yên tĩnh, mơ hồ nghe được vài tiếng côn trùng.

Thiếu niên hung dữ muốn đẩy nàng xuống đất và xé nàng thành từng mảnh.

Huy Nguyệt từ từ buông tay ra, vấn tóc của hắn từ từ rơi xuống đất như một chiếc lá bị bỏ rơi. Nàng nhìn hắn với nụ cười trên môi, trong mắt hiện lên một tia hận ý khó thấy.

Lộ Kim Từ choáng váng. Những vết thương đã đóng vảy lại rỉ máu.

Hắn run rẩy nhặt vấn tóc lên, cuộn tròn người lại rồi run rẩy. Nghe nói vấn tóc do mẫu thân hắn để lại.

Huy Nguyệt nhất thời ngơ ngác, hận ý trong mắt hắn giống hệt như Ma Vương kiếp trước khiến nàng lập tức tỉnh lại.

Nàng không được thông cảm, chỉ hận thôi.

Lộ Kim Từ ngẩng đầu: “Tại sao?”

Huy Nguyệt hỏi lại: “Tại sao?”

Nàng nhìn hắn, rõ ràng hắn đang ở độ tuổi đẹp nhất nhưng lại có vóc dáng gầy gò như ngọn đèn héo.

Mái tóc đen và những vết vảy đẫm máu dính chặt trên mặt làm cho Huy Nguyệt không thấy được biểu cảm của Lộ Kim Từ.

“Sao ngươi lại làm vậy với ta?” Lộ Kim Từ hỏi, vẻ mặt đầy khó hiểu.

Tại sao?

Phần thưởng cho việc kiếp trước nàng đối xử tốt với hắn là hắn san bằng Tu Chân giới và tắm máu tất cả các tiên môn. Từ đó trở đi, Trường Hằng Tiên Sơn không còn có thể ngẩng cao đầu trước mặt thiên hạ nữa.

Lộ Kim Từ, ngươi thật sự lương thiện sao?

Giọng nàng trở nên lạnh lùng: “Không phải ngươi rất tò mò tại sao mọi người đều ghét ngươi sao? Vậy để ta nói cho ngươi biết lý do. Người ta thường nói ngươi có rất nhiều đức tính mà một quân tử không nên có. Ngươi không biết lễ phép, không có sự thông cảm, và ngươi coi sự chân thành của người khác như bùn!”

Nàng nghĩ hắn sẽ cảm thấy tội lỗi và cảm thấy điều gì đó khi nghe nàng nói vậy nhưng Lộ Kim Từ chỉ dùng đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào nàng, không chớp mắt và không hề dao động.