Chương 3.1: Thi đấu võ thuật

Hắn dường như đã nghe thấy một câu truyện hài, trong mắt hắn đầy vẻ tà ác, hắn cắn vào tay hắn như một tiểu tử hung hãn.

Huy Nguyệt chưa bao giờ muốn gϊếŧ hắn nhiều như lúc này, nhưng Lộ Kim Từ hiện tại rất yếu, tu vi của hắn đủ để một phàm nhân đối phó.

Nàng đã kìm nén ý định gϊếŧ người.

Lộ Kim Từ chợt cười: “Ta không biết những thứ đó, ngươi dạy ta đi.”

Hắn xứng đáng ư?

Huy Nguyệt lạnh lùng nói: “Các trưởng lão đã dạy.”

“Ồ, ý ta không phải vậy...”

Hắn ngoắc tay ra hiệu cho Huy Nguyệt tới gần.

Hắn đang giở trò gì vậy?

Huy Nguyệt do dự một lát, sau đó cúi người xuống, sốt ruột liếc nhìn hắn và ra hiệu cho hắn nói nhanh. Bóng dáng của thiếu niên trước mặt giống như một ngọn núi, che khuất ánh trăng, nàng nghiêng tai, ngay tại vị trí cằm của Lộ Kim Từ.

Lộ Kim Từ ngồi trên một tảng đá, bình tĩnh buộc tóc cho nàng. Vấn tóc bay trong gió, chạm vào tai Huy Nguyệt vài lần.

Lộ Kim Từ đột nhiên đặt tay lên sau đầu nàng, cười nói nhỏ vào tai nàng: “Ý ta chính là, gϊếŧ sạch bọn họ.”

Bàn tay đang luồn vào tóc nàng lập tức siết chặt khiến da đầu nàng tê dại.

Huy Nguyệt đẩy hắn ra, cầm đèn muốn ném vào mặt hắn.

Di chứng do vết thương trong Băng Động để lại phát tác đúng lúc, khuỷu tay nàng run lên, suýt nữa thì làm rơi đèn. Huy Nguyệt ôm ngực thở hổn hển, tim đau nhức.

Lộ Kim Từ thờ ơ nhìn nàng, hắn nhếch môi cười vô hại, như thể hắn chỉ là một tiểu tử nhà bên bình thường.

Hóa ra tâm lý của hắn đã bị bóp méo từ lâu, nàng không thể để hắn thành công.

Huy Nguyệt bình tĩnh lại, dùng hết sức tát hắn một cái và nói: “Hết thuốc chữa.”

Khóe miệng Lộ Kim Từ chảy máu. Hắn cười nhìn nàng, ánh mắt dần dần chuyển sang chán ghét.

Hắn chế nhạo: “Ta khuyên ngươi không nên đa cảm, Tống Huy Nguyệt. Ngươi cho rằng mình rất cao thượng phải không? Muốn cứu rỗi tất cả?”

“Đồ đạo đức giả.”

Hắn luôn bị bao phủ bởi những chiếc gai khiến người ta chảy máu.

Thứ lòng lang dạ sói như hắn, nàng còn cho rằng kiếp trước hắn không phải là người như vậy sao?

Vết thương cũ ngày càng đau đớn, người nàng mềm nhũn và lạnh lẽo. Hàn độc đã làm nàng khó chịu hơn một tháng nay sắp phát tác lại. Nàng cần quay về ngay.

Coi như nay hắn may mắn.

Trán Huy Nguyệt phủ một lớp mồ hôi mỏng, nàng lẩm bẩm: “Ta sẽ không làm vậy nữa.”

Nàng đứng dậy, Lộ Kim Từ đột nhiên nắm lấy đèn l*иg không cho nàng rời đi.

Hắn đã nhận ra? Huy Nguyệt căng thẳng, hạ mắt xuống nhìn vết nứt ngày càng rõ ràng trên tay cầm gỗ. Điên rồi, một chiếc đèn l*иg cũng không giữ được.

Ánh trăng soi trên hàng tre xanh năm nay thật trong sáng dịu dàng.

Nàng dùng sức mở khớp ngón tay của hắn, không chút luyến tiếc: “Ta đến đây chỉ để nói rằng ta không cứu ngươi nữa.”

Nàng lãng phí đủ thời gian cho hắn rồi, nàng thật sự không làm điều đó nữa.

Huy Nguyệt quay người rời đi, để lại Lộ Kim Từ lảo đảo đứng dậy rồi ngã xuống đất.

Bộ quần áo trắng mỏng manh như đôi cánh ve sầu dưới ánh trăng, viền ánh bạc lung linh. Nàng chạy như bay, đẹp như con bướm vỗ cánh, như ánh trăng trắng sáng. Dường như nàng đã đến khúc ngoặt. Nàng hơi nghiêng đầu, đôi khuyên tai màu đỏ lắc lư từ bên này sang bên kia, giống như một giọt máu chảy ra từ trái tim Lộ Kim Từ. Nó lạnh và đau.

Huy Nguyệt nghe được tiếng động thì quay đầu lại nhìn, cảm thấy nhìn hắn thật lãng phí.

Lộ Kim Từ ngã xuống vũng máu, cả người bị bóng tối bao phủ.

Thật không may. Tên Ma Vương này dù có đứng vững thế nào cũng không thể đứng dậy được.

...

Thời gian diễn ra cuộc thi đấu võ thuật ở Tiên Sơn luôn là thời điểm sôi động trong năm. Nhìn thoáng qua từ trên đài cao, nơi bên dưới đã chật kín người.

Những năm trước, Huy Nguyệt không đi xem nhưng năm nay thì khác.

Nàng ngồi trên bục cao cùng với đại trưởng lão, nàng không vén màn che mặt lên, điều này đã thu hút ánh mắt tò mò của rất nhiều đệ tử dưới khán đài.

Dù sao thì họ cũng đang trong độ tuổi khí thịnh, các đệ tử đều muốn khoe khoang trước mặt con gái duy nhất của chưởng môn.

“Đây không phải là Huy Nguyệt tiểu thư sao? Tại sao nàng ấy lại tới đây? Nàng ấy đến xem thi đấu à?”

“Ta quyết tâm dành vị trí số một, năm nay ta sẽ là người ném linh diều cho Huy Nguyệt tiểu thư!”

Huy Nguyệt không để tâm, nàng lướt tìm Lộ Kim Từ trong đám người, tay áo nàng tung bay trong gió.

Nhiều người như vậy, hôm nay Lộ kim Từ sẽ có mặt ở đây chứ.

“Nàng ấy đang nhìn về phía này ư? Nàng ấy đang nhìn ai vậy?”

“Vớ vẩn, chắc chắn là đang nhìn ta.”

Những người bên dưới chen lấn xô đẩy, suýt nữa thì đánh nhau.

Lộ Kim Từ ngẩng đầu giữa biển người, bắt gặp ánh mắt trên bục cao. Đồng tử của Tống Huy Nguyệt trong trẻo nhưng lại ẩn chứa một tia sắc bén.

Hắn đột nhiên dừng bước, mái tóc đuôi ngựa cao cuốn bay theo gió, không hiểu sao lại hợp với bộ quần áo đen hắn mặc hôm nay.

Huy Nguyệt luôn có cảm giác như hắn muốn nói: ngươi đến đây xem trò cười à? Cũng đúng, nàng đặt tách trà lên bàn và không nhìn hắn nữa.

Nam nhân phía sau thầm chửi rủa vài câu khi nhìn thấy Lộ Kim Từ đứng im rất lâu. Lộ Kim Từ quay đầu nhìn lại, không hiểu sao người đó lại dựng tóc gáy.

Kiếp trước, Lộ Kim Từ thua trong cuộc thi võ thuật này và còn thua vô cùng thảm hại.

Huy Nguyệt nhìn xuống danh sách và nhìn thấy một cái tên quen thuộc bên cạnh tên Lộ Kim Từ.

Chu Thích... Thì ra chính là hắn. Hắn luôn đứng nhất trong nhiều năm liên tiếp, tất nhiên lần này cũng không ngoại lệ.

Diên Nhi nghiêng người nói: “Ôi, là Chu sư huynh. Tiểu đệ tử tên Lộ Kim Từ thật xui xẻo, nghe nói Chu sư huynh đã thắng liên tiếp nhiều năm.”

Đúng vậy, Chu Thích là người mạnh nhất trong các chi địa của Tiên Sơn, ngay cả cha nàng cũng đã có ý định nhận hắn làm đệ tử.

Huy Nguyệt nhếch môi, cho dù sống hay chết trên võ đài thi đấu thì Lộ Kim Từ nhất định cũng phải chết.