Chương 4.1: Nghiệp hỏa

Có thể như vậy sao? Lộ Kim Từ cũng được trọng sinh sao?

Hai vai Huy Nguyệt run lên, nàng đột nhiên nói: “Dừng tay!”

Đệ tử làm giám khảo hôm nay khó xử nói: “Trừ khi có người tự nguyện nhận thua, nếu không sẽ không có tiền lệ dừng cuộc thi trước khi hai bên phân thắng bại.”

Trên đài, Lộ Kim Từ lạnh lùng ngước mắt nhìn nàng, mỉm cười, liếʍ liếʍ máu nơi khóe miệng giống như dã thú mới ăn xong.

Sau đó hắn liếc nhìn Chu Thích đang hoang mang nằm trên mặt đất, hắn không có ý định dừng lại, hắn làm ngơ trước lời nói của Huy Nguyệt, kiếm tiếp theo rất mạnh và nhanh, nó nhằm vào tính mạng của Chu Thích.

Khung cảnh căng thẳng trong giây lát, Tống Huy Nguyệt ra hiệu cho Diên Nhi can thiệp. Tuy Diên Nhi hoang mang nhưng nàng vẫn làm theo chỉ thị của Huy Nguyệt, vung đạo quang làm lệch đường kiếm của Lộ Kim Từ.

Đường kiếm đó sượt qua cổ Chu Thích, để lại một vệt máu.

Mọi người đều nhìn về phía đài.

Nàng gần như bị đánh lừa bởi kỹ năng diễn xuất của hắn. Ma Vương thật sự rất giỏi giả vờ, nhưng tính hiếu thắng trong xương tủy của hắn sẽ không bao giờ thay đổi.

Có phải hắn cũng được trọng sinh như nàng?

Nếu đúng như vậy thì nàng phải gϊếŧ hắn bằng mọi cách có thể.

“Ta yêu cầu dừng trận đấu vì...”

Huy Nguyệt nâng cằm chỉ vào thiếu niên: “Hắn đã nhập ma.”

Lời này vừa nói ra, lập tức gây ra một trận náo động. Ma tộc sinh ra vốn rất tàn nhẫn, gây ra vô số tai họa cho thế gian, mọi người trong tam giới đều ghét Ma tộc.

Họ ghét đến mức thà gϊếŧ nhầm một nghìn người còn hơn để một người sống sót.

“Mặc dù ta không luyện võ, nhưng vẫn hiểu rõ công pháp của Trường Hằng Tiên Sơn. Đặc tính của công pháp Trường Hằng Tiên Sơn tuy mềm mà mạnh, mưa xuân hóa kiếm. Ta muốn hỏi đệ tử này, chiêu thức tà ác này của ngươi thật sự là học được từ Tiên Sơn sao? Chuyện này không nên coi thường. Hãy mang hắn đến Thất Hỏa Đài.”

Đại trưởng lão: “Tiểu Nguyệt, đây là?”

“Đến Thất Hỏa Đài nghiệm ma, nếu không phải tà ma, ta sẽ nhận trừng phạt và sẽ đích thân xin lỗi đệ tử này.”

Cây ngay không sợ chết đứng.

Lộ Kim Từ kiếp trước có thể trở thành Ma Vương, hắn không phải tà ma thì là cái gì?

Thất Hỏa Đài chưa bao giờ thất bại trong việc phát hiện tà ma. Một khi bị phát hiện, thi thể sẽ bị đốt cháy bởi nghiệp hỏa và chết ngay tại chỗ.

Huy Nguyệt cụp mắt xuống, không chút lưu tình nhìn Lộ Kim Từ. Dù là Ma Vương hay Ma Vương thời trẻ, hắn đều đáng chết.

Vì Chu Thích không thể gϊếŧ được hắn nên nàng phải tìm cách khác.

Lộ Kim Từ không chút hoảng sợ, thu lại thanh kiếm kề trên cổ Chu Thích, đá hắn ngã xuống đất như đá rác, cười lạnh nói: “Tống tiểu thư, người có tâm chiến lớn nhưng suốt ngày chỉ ở trong nhà và cố tỏ ra thanh cao như vậy có mệt không?”

Huy Nguyệt đã quen với sự hèn hạ của hắn, nàng cảm thấy hắn chướng mắt, vì vậy nàng đi đến Thất Hỏa Đài mà không hề để ý đến hắn.

Chết cháy đừng khóc nhé.

Thấy nàng phớt lờ mình, Lộ Kim Từ nhảy xuống đài và nắm lấy cánh tay của Huy Nguyệt.

Hắn cười khẩy: “Được.”

Hắn làm gì vậy? Huy Nguyệt cố gắng hết sức để thoát ra nhưng vô ích, trên cánh tay nàng xuất hiện vài vết đỏ. Hắn nắm rất chặt và không hề thương xót tay nàng.

Bóng của hắn bao trùm lên Huy Nguyệt, nàng quay đầu hung tợn nói: “Tốt nhất từ nay trở đi ngươi nên bắt đầu cầu nguyện rằng một ngày nào đó ngươi sẽ không rơi vào tay ta, nếu không, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”

Giọng nói trầm thấp và khàn khàn của nàng như thể nó đến từ cõi địa ngục.

Hắn sinh ra đã mang bộ dạng quái vật, nàng hận không thể xé hắn thành từng mảnh.

Huy Nguyệt không hề nhượng bộ chút nào và đá hắn ra không chút luyến tiếc. Hãy xem ai chết trước.

“Tiểu thư!” Diên Nhi cũng đi theo, nàng ấy trừng mắt nhìn Lộ Kim Từ, nắm lấy tay còn lại của Huy Nguyệt bước đi.

Đại trưởng lão quay sang nói với Lộ Kim Từ: “Lộ Kim Từ, ngươi có phản đối gì không?”

Lộ Kim Từ thản nhiên nói: “Không cần đợi, kiểm tra luôn đi.”

Hắn đưa mắt nhìn bóng người cách đó không xa: “Ta rất mong đợi lời xin lỗi của Tống tiểu thư.”

Với lời nói tốt nhưng ý định ác độc như vậy, Huy Nguyệt không khỏi cảnh giác.

Lộ Kim Từ đang giở trò gì?

Nàng quay đầu lại nói với Diên Nhi: “Ngươi qua đó quan sát hắn.”

Một lúc sau, Diên Nhi truyền âm cho nàng: “Tiểu thư, hắn cứ nhìn chằm chằm vào tiểu thư. Người có muốn đánh gục hắn không...”

Huy Nguyệt cảm thấy ớn lạnh. Nàng nhìn thấy Lộ Kim Từ đang nhìn nàng với ánh mắt thèm khát.

Nhưng rồi, ánh mắt hắn lại trở lại bình thường như thể đó chỉ là ảo giác.

Huy Nguyệt khựng lại. Người này có bị bệnh không?

Đi lên bậc thang dẫn đến Thất Hỏa Đài, phía dưới có ngọn liệt hỏa. Bảy sợi xích sắt nối với đài cao bay trôi nổi giữ không trung, phát ra ánh sáng màu đỏ và cam, đây là những thứ mà Huy Nguyệt chưa từng thấy. Chúng được xếp thành một hàng. Chúng giống như bảy con rồng.

Nàng tận mắt nhìn Lộ Kim Từ đi vào giữa, áo choàng phồng lên dưới hơi nóng bên dưới, hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn mọi người, có vẻ hắn không sợ Thất Hỏa Đài.

“Đứng sang bên cạnh.” Đại trưởng lão định thần lại, chuẩn bị khởi động trận pháp.

Huy Nguyệt không ngờ nghiệp hỏa ảnh hưởng đến nàng, khi nàng bước tới, hỏa quang trên sợi xích sắt lại càng sáng hơn.

Nóng quá.

Nước từ thái dương nhỏ giọt, nhưng khi nàng quay lại, nàng thấy Diên Nhi và trưởng lão hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.

Lộ Kim Từ cũng có vẻ mặt thoải mái, vào lúc trận pháp được kích hoạt, ngọn lửa màu xanh tím xuất hiện dưới lòng bàn chân của hắn, quấn lấy bắp chân của Lộ Kim Từ như những con rắn.

Đó là nghiệp hỏa.

Huy Nguyệt vui mừng, lập tức nói Lộ Kim Từ là tà ma.

Nàng nóng lòng muốn nhìn thấy vẻ mặt hung hãn của Lộ Kim Từ khi bị thiêu chết, nàng vội bước về phía trước vài bước.

Giây tiếp theo, nghiệp hỏa biến mất, không để lại một tia hỏa tinh nào.

Chuyện gì vậy?

Vẻ mặt sát khí của Huy Nguyệt cứng đờ. Nàng thấy ánh mắt của Lộ Kim Từ, nàng sững sờ hồi lâu.

Nàng không chịu bỏ cuộc: “Thử lại đi.”

Đại trưởng lão ngập ngừng không nói nên lời.

Nàng chắc chắn phải biết Thất Hỏa Đài đã tồn tại mấy ngàn năm, chưa bao giờ nghiệm sai.

“Tiểu thư thấy rõ không?”

Lộ Kim Từ bước xuống đài nhưng bị Huy Nguyệt ngăn cản, nàng nghiến răng nghiến lợi: “Hắn không được phép rời đi.”

Các đệ tử canh giữ đài nhìn sang với ánh mắt kỳ lạ. Nàng ở Tiên Sơn vốn nổi tiếng trầm lặng, hiếm có khi nào nhắm vào một tiểu đệ tử như vậy.

“Thử lại.”

Sức nóng còn sót lại của nghiệp hỏa không phải là thứ mà một phàm nhân có thể chịu được. Sức lực nàng yếu đi, cánh tay nàng khẽ run lên.