Chương 1: Âm Sơn thị

"Từ lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng trong lễ diễu hành Tiên Khôi, đã có người nói với ta rằng, Lưu Ngọc tiểu thư là đại tiểu thư tôn quý nhất Âm Sơn thị, khác biệt một trời một vực với những kẻ như chúng ta. Năm đó ta còn trẻ tuổi ngạo mạn, cho đến khi tận mắt nhìn thấy nàng, mới hiểu được bốn chữ "kim chi ngọc diệp" viết như thế nào."

"Âm Sơn Lưu Ngọc, không ngờ cũng có ngày thê thảm như vậy."

Tiên đô Ngọc Kinh một đêm gió tuyết, núi Vụ Ảnh tuyết phủ ba thước.

Lưu Ngọc ngã gục trong lớp tuyết mềm mại, vết thương chí mạng dưới ngực không ngừng tuôn máu, nhuộm đỏ cả nền đất.

Khẽ chuyển động nhãn cầu, ánh mắt Lưu Ngọc vượt qua mũi kiếm nhuốm máu trong tay nam tử áo đen, nhìn về phía những bóng người thấp thoáng sau lưng hắn.

Nam Lục Côn Ngô, Đông Cực Dương Cốc, Tây Cảnh Ngu Uyên -- không ít hậu bối xuất chúng của các gia tộc tiên môn Đại Triều đã đến đây, thân ảnh đứng sừng sững giữa gió tuyết tiêu điều, tạo thành một mảng đen kịt.

Lưu Ngọc lướt mắt nhìn qua, liền nhận ra không ít gương mặt quen thuộc từng khúm núm lấy lòng nàng khi còn trẻ.

"Nói những lời vô dụng đó làm gì."

Một nữ lang trẻ tuổi trong đám người lạnh lùng ngắt lời.

"Âm Sơn Lưu Ngọc, ngươi cũng biết pháp thuật hình danh của Pháp gia lợi hại thế nào, trước khi Yến Vô Thứ ra tay, khuyên ngươi nên khai ra tung tích của Đàn Ninh, Chung Ly gia sẽ bảo đảm tính mạng cho ngươi."

"Nàng ta sẽ không khai đâu."

Nam tử áo đen ngồi xổm bên cạnh Lưu Ngọc, đầu ngón tay bóp chặt cổ nàng mềm mại như cổ vịt, cẩn thận quan sát những vết sẹo dữ tợn trên mặt Lưu Ngọc.

"Để ngăn cản Chương Hoa công tử mượn hôn sự này khống chế Đàn Ninh, nắm giữ các cựu thần Âm Sơn thị phía sau Đàn Ninh, Âm Sơn Lưu Ngọc - kẻ luôn coi trọng dung mạo như vậy, lại bằng lòng hủy hoại dung nhan của mình thành ra thế này, có thể thấy căn bản không định sống sót trở về."

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng ngay sau đó, Lưu Ngọc liền cảm thấy một cơn đau đớn dữ dội bùng nổ trong cơ thể.

Kiếm khí từ vết thương dưới ngực xâm nhập, va chạm trong ngũ tạng lục phủ, như vô số lưỡi dao cào xé nội tạng, Lưu Ngọc cắn chặt răng, nhưng thân thể vẫn không khống chế được run rẩy dữ dội.

"Nhưng ta rất tò mò."

Giọng nói vang lên trên đỉnh đầu mang theo ý cười nhàn nhạt.

"Năm đó ở tiên đô Ngọc Kinh ai mà không biết, từ sau khi Đàn Ninh được cha mẹ ngươi nhận nuôi, ngươi và nàng ta đã bất hòa, vì Cửu Phương Chương Hoa, hai người các ngươi càng tranh giành tình cảm không ngừng -- hôm nay ngươi đến cướp hôn, e rằng cũng có chút tư tâm chứ?"

Nằm trên nền tuyết lạnh giá nhuốm đầy máu tươi, Lưu Ngọc xuyên qua làn hơi thở trắng xóa nhìn về phía tiên đô Ngọc Kinh dưới chân núi xa xa.

Nàng lớn lên trong những năm tháng huy hoàng nhất của Âm Sơn thị.

Cha nàng là Âm Sơn Trạch, nhị công tử Âm Sơn thị được mệnh danh là "Tiên kinh phong lưu, công tử Trạch độc chiếm 8 đấu [*]".

Mẹ nàng là Nam Cung Kính, tuy xuất thân từ gia tộc sa sút, nhưng lại có thủ đoạn lợi hại, dưới sự ủng hộ của phu quân, bà trước tiên đoạt lấy quyền hành tộc trưởng, sau đó lại mở rộng tài nguyên cho Âm Sơn thị, chiêu mộ nhân tài, cuối cùng giúp Âm Sơn thị nổi bật trong số rất nhiều gia tộc lớn nhỏ ở Đại Triều.

[*]: Hay còn gọi là gọi là tài cao 8 đấu, người đó chiếm lấy 8 đấu, ta được 1 đấu, thiên hạ cùng chia nhau 1 đấu.

Mà Lưu Ngọc được dồn hết tâm huyết của cả gia tộc bồi dưỡng cũng không khiến gia đình thất vọng.

Năm tuổi mở Khí Hải, mười ba tuổi vào học cung Linh Ung, mười sáu tuổi đã giành được vị trí quán quân trong đại hội Linh Ung Tiên Đạo.

Ngày nàng diễu hành với tư cách Tiên Khôi, hạc đen mở đường, loan phượng bay lượn, thiếu niên áo trắng thổi sáo trúc, đánh trống, ngay cả Thiếu đế ở kinh thành Trung Châu cũng vì danh tiếng mà đích thân đến xem, huống chi là những công tử tiểu thư vây quanh xe vàng của nàng, quả thực là nhiều vô số kể.

Gia tộc trong số các gia tộc, thiên kim tiểu thư trong số các thiên kim tiểu thư, Lưu Ngọc sinh ra đã không biết nhân gian khó khăn là gì.

Trước khi Âm Sơn thị diệt vong, cuộc đời nàng chỉ có một điều tiếc nuối.

-- Chính là không thể đuổi Đàn Ninh, đứa em gái đáng ghét kia ra khỏi nhà.

Đàn gia là gia thần của Âm Sơn thị, Đàn Ninh là con gái của gia thần trung liệt.

Từ khi Đàn Ninh và mẫu thân nàng ta bước chân vào Âm Sơn gia, tất cả mọi người đều yêu cầu nàng đối xử tốt với gia quyến của gia thần trung thành, mới thể hiện được phong phạm của gia tộc lớn.

Nhưng Lưu Ngọc ghét sự ngoan ngoãn, dịu dàng giả tạo của nàng ta, ghét việc nàng ta lén lút mách lẻo với mẫu thân khiến nàng bị phạt, càng ghét việc mẫu thân của nàng ta, Liễu di nương, từng tìm cách quyến rũ phụ thân nàng.

Cho nên, sau khi biết được Đàn Ninh cũng yêu thích thanh mai trúc mã của mình, Lưu Ngọc liền ra sức đối đầu với Đàn Ninh.