Chương 7: Đừng Khóc

Lục Thanh Trúc ngẩn người. Kiếp trước, cậu luôn giữ khoảng cách với cuộc sống riêng tư của Lâm Cẩm Dương, những gì cậu biết về mối quan hệ giữa anh và Tô Tịch gần như chỉ là những lời đồn thổi từ bạn bè trong lớp.

Mọi người đều biết Lâm Cẩm Dương thích những cô gái dịu dàng, ngoan ngoãn. Anh từng thổ lộ mẫu người lý tưởng của mình là một người con gái dịu dàng, ngoan ngoãn và phải có đôi mắt đẹp nhất thế giới.

Cậu len lén nhìn sang Tô Tịch. Ở tuổi mười bảy, cô gái toát lên vẻ đẹp dịu dàng, thanh lịch. Đôi mắt hạnh nhân trong veo, long lanh, ánh mắt xoay chuyển mang theo chút e lệ, mong manh khiến người khác phải động lòng trắc ẩn.

Gần như tất cả mọi người đều nghĩ rằng người Lâm Cẩm Dương miêu tả chính là Tô Tịch, và cậu cũng không ngoại lệ.

Nhưng bây giờ xem ra, ấn tượng ban đầu của Lâm Cẩm Dương về Tô Tịch dường như không tốt như cậu tưởng tượng, thậm chí còn không bằng một người xa lạ bình thường.

Lục Thanh Trúc nhìn Tô Tịch, trên mặt cô gái cũng hiện rõ vẻ ngại ngùng khó giấu.

Lâm Cẩm Dương là người thẳng thắn, vui buồn đều thể hiện rõ trên nét mặt. Với những người anh không muốn giao thiệp, cho dù đối phương có nài nỉ thế nào, anh cũng chẳng thèm liếc mắt.

Không ngờ Lâm Cẩm Dương lại thẳng thừng từ chối như vậy, khiến Tô Tịch có chút mất mặt.

Mặc dù cô chưa bao giờ tự nhận mình là hoa khôi của trường, nhưng đã quen với sự theo đuổi và nịnh nọt của người khác, đột nhiên bị phớt lờ như vậy khiến cô không khỏi cảm thấy khó chịu.

Tuy nhiên, Tô Tịch vẫn giữ được nét mặt, không để lộ chút xấu hổ nào, cô khẽ mỉm cười dịu dàng: “Nếu vậy, chúng tôi không làm phiền hai bạn nữa.”

Nói xong, cô ta liền dẫn bạn mình rời đi.

Lục Thanh Trúc nhìn người đối diện qua làn khói bốc lên nghi ngút. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, bên ngoài là áo khoác đồng phục, ngón giữa tay trái đeo một chiếc nhẫn.

Mùa thu se lạnh ở Giang Nam, anh luôn ăn mặc như vậy. Với chiều cao 1m85, đứng giữa đám đông, anh giống như một cây bạch dương thẳng tắp, ngay cả bộ đồng phục có phần lỗi thời khi khoác lên người anh cũng trở nên đẹp lạ thường.

“Nhìn gì vậy?”

Lâm Cẩm Dương nhận ra ánh mắt của cậu, đưa tay chống cằm, để lộ những khớp xương thon dài đẹp mắt.

Lục Thanh Trúc giật mình, vội vàng dời mắt, nhưng ánh mắt vẫn không nghe lời, len lén nhìn sang, vô tình chạm phải đôi mắt đen láy, sâu thẳm kia.

“Nhìn mày có vẻ không vui, sao vậy? Mày thích cô gái đó nên thấy tiếc hả?”

“Không có.” Lục Thanh Trúc lúng túng lên tiếng. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên gương mặt góc cạnh của Lâm Cẩm Dương, ánh mắt anh khiến cậu bất giác rụt rè.

Lần đầu tiên gặp Lâm Cẩm Dương, điều cậu nhớ nhất chính là ngọn lửa mãnh liệt, u uất trong đôi mắt anh.

Như một linh hồn ẩn mình trong bóng tối nhìn thấy bình minh, ánh mắt ấy lướt qua tấm lưng gầy gò của cậu, hơi ấm như dung nham khiến cậu bật khóc.

Hoàng hôn mùa thu năm ấy, đẹp đến nao lòng.

Lúc đó, cậu đã muốn nhắm mắt lại, hóa thành tro bụi trong ánh hoàng hôn rực rỡ ấy.

Trong quán lẩu rất nóng, nước lẩu sôi sùng sục bốc hơi nghi ngút. Lâm Cẩm Dương cởϊ áσ khoác đồng phục vắt lên lưng ghế, cổ tay áo sơ mi xắn lên để lộ cánh tay rắn chắc.