Chương 37: Ba nhất định sẽ không sao!!

Sao vậy anh!!!??

Sở Nhiên hốt hoảng sốt ruột hỏi

Bác sĩ lúc này cũng chạy tới, kêu người nhà ra bên ngoài để thực hiện cấp cứu

Bà Cố đứng không vững ngã xuống may mà Minh Viễn ở cạnh đỡ được

- Mẹ, ba nhất định không sao đâu, nhất định sẽ không sao!!!

Minh Viễn rất lo lắng nhưng cố bình tĩnh trấn an mẹ mình

Sở Nhiên cũng được Tử Kỳ, Minh Nguyệt ở cạnh nắm chặt lấy tay trấn an

_________

Trong phòng cấp cứu

- CPR! Máy sốc điện nhịp tim!!

- 200 jun! Sốc!!

- Kiểm tra mạch, vẫn chưa thấy

- Tiếp tục 200 jun! Sốc!!

- Kiểm tra mạch giúp tôi! Tiếp tục CPR!!

- 200 jun một lần nữa!! Sốc!!

- Tôi sẽ kiểm tra mạch!!

- Bác sĩ!! Tim đập lại rồi ạ!! Là phục hồi tuần hoàn tự phát!!

Vị bác sĩ kia nghe xong yên tâm thả lỏng ngã ngồi xuống sàn mỉm cười gật đầu

- Tốt rồi, nhớ để ý tới bệnh nhân, có gì lập tức gọi cho tôi!

- Được, bác sĩ Tần!

Vị y tá trưởng trong phòng lên tiếng

Sau khi kiểm tra xong, thấy bệnh nhân không có vấn đề gì nữa bác sĩ Tần mới ra thông báo cho người nhà

Bà Cố vừa nhìn thấy bác sĩ, lập tức đi tới sốt ruột hỏi

- Bác sĩ, chồng tôi sao rồi? Ông ấy không sao đúng chứ!?

Bác sĩ Tần nghe bà hỏi gật đầu trả lời

- Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn phải theo dõi thêm, nếu không có vấn đề có thể chuyển về phòng thường được rồi!

Bà Cố nghe xong cuối cùng cũng trút được gánh nặng cảm kích nhìn bác sĩ

- Tốt quá rồi, cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ!!

- Đây vốn là trách nhiệm của chúng tôi, người nhà không cần phải khách sáo như vậy!

Bác sĩ Tần mỉm cười nói xong chào bà Cố rồi đi tới các phòng bệnh khác

Minh Viễn nhìn bác sĩ Tần gật đầu cảm ơn

Sở Nhiên, Tử Kỳ, Minh Nguyệt nghe xong kết quả mới an tâm thả lỏng trạng thái

Sở Nhiên, Minh Viễn đi tới chỗ mẹ mình ôm bà an ủi

Bà Cố đã thả lỏng rất nhiều, ôm chặt Minh Viễn với Sở Nhiên, lúc này mới để ý tới Minh Nguyệt với Tử Kỳ liền hỏi

- Hai cháu là?

- Chào dì, cháu là Hứa Minh Nguyệt!

- Còn đây là Vương Tử Kỳ, chúng cháu đều là bạn tốt của Sở Nhiên cùng học trưởng Minh Viễn ạ!

Minh Nguyệt mỉm cười giới thiệu

- Chào dì, cháu là Vương Tử Kỳ!

Tử Kỳ nghe Minh Nguyệt nói xong cũng lên tiếng chào hỏi

- À, mấy đứa đều ở trong đội ôn tập đúng không? Dì nghe Sở Nhiên nhắc rất nhiều về hai cháu

Bà Cố nhìn hai người mỉm cười rồi lên tiếng

- Đúng vậy ạ, nhờ có đội ôn tập chúng cháu mới quen biết rồi trở thành bạn tốt của nhau hì!

Minh Nguyệt cười vui vẻ nói

- Hôm nay cảm ơn hai cháu nhiều lắm, để các cháu phải lo lắng theo rồi!

- Không sao, không sao đâu ạ, tụi cháu là bạn bè mà, không lo cho bạn thì lo cho ai!?

Tử Kỳ vội lên tiếng trả lời

Bà Cố nghe xong mỉm cười gật đầu

- Giờ này cũng muộn rồi, các cháu còn chưa ăn phải không? Mau, Sở Nhiên, Minh Viễn đưa bạn con đi ăn đi, đừng để bụng đói, không tốt cho sức khỏe!

Bà Cố nói xong liền đuổi mấy người các cô đi ăn

Bốn người vui vẻ đồng ý, Sở Nhiên cùng Minh Viễn muốn mẹ đi cùng nhưng bà Cố nói muốn ở lại chăm sóc cho ba nên từ chối

Hai người cũng không ép được bà, chỉ nói lát sẽ mang đồ ăn tới cho bà

Bà Cố mỉm cười gật đầu sau đó kêu bốn người các cô đi đi

Bốn người cùng chào bà Cố rồi đi tìm quán ăn gần đây

Tìm thấy một nhà hàng Tử Kỳ liền gọi ba người lại

Sở Nhiên nghe thấy cũng đi tới, Minh Viễn hiện tại còn chưa đói nên nói với Sở Nhiên để mọi người ăn trước, mình đi dạo quanh đây một lát

Minh Nguyệt nghe xong biết hôm nay anh trải qua một ngày không dễ dàng liền muốn đi dạo cùng anh

Sở Nhiên Tử Kỳ nhìn hai người, Sở Nhiên hôm nay cũng không có tâm trạng ăn uống liền đồng ý, Tử Kỳ thấy vậy cũng không phản đối, để cho Minh Nguyệt cùng Minh Viễn đi dạo với nhau

Sau đó cậu cũng nắm lấy tay Sở Nhiên dắt cô đi về hướng ngược lại