Chương 1: Ác mộng trọng sinh

Hạ Lăng Tích từ trong đau đớn tỉnh lại, mặc dù trước mắt là một mảnh tối tăm, nhưng nơi này đã quá quen thuộc với nàng, chốc lát nàng liền nhận ra, đây là hầm ngọc.

Nàng là truyền nhân duy nhất của bậc thầy điêu khắc nổi tiếng ba mươi năm trước - Hạ Nho Tri, cũng là huyết mạch duy nhất của ông còn lại trên thế gian này, nhưng điều đáng tiếc nhất là khi lớn lên nàng không phải sáng tạo, mà là điêu khắc ngọc giả.

Trước mắt, nàng đang tạo ra một tượng ngọc bích được gọi là "Nữ họa" (1).

(1) Nữ họa: Nỗi bất hạnh của người phụ nữ.

Bởi vì sợ bí mật chế tạo đồ giả bị lộ ra ngoài, để đổi lấy quyền lợi nên lần nào nàng cũng lấy lý do dưỡng bệnh mà ở lại trong biệt uyển này ở vùng ngoại ô. Trong biệt uyển ngoại trừ những hộ vệ thân tín của Tạ phủ, những nha hoàn khác nàng cũng không dám mang theo. 𝘛rải nghiệ𝐦 đọc 𝘵ru𝙮ện số 1 𝘵ại _ 𝘵 r u 𝐦 𝘵 r u 𝙮 e n.vn _

Hạ Lăng Tích rùng mình, mặc dù nàng quen thuộc với mọi thứ ở đây và trải qua biết bao nhiêu đêm mất ngủ ở nơi này, nhưng tất cả những điều bất thường đêm nay khiến nàng cảm thấy không ổn.

Nàng thấp giọng mà rên lên một tiếng, cảm giác chân tay mình cứng ngắc như thể bị châm đầy kim, nàng muốn cử động khớp xương nhưng lại phát hiện ngoại trừ mắt và miệng, những chỗ khác trên thân thể toàn bộ không thể động đậy!

Nàng rũ mắt nương theo ánh sáng yếu ớt trong hầm ngọc tự nhìn lại mình, lại thấy rõ ràng, thân thể nàng không có sợi dây nào nhưng khuỷu tay, các khớp ngón tay, cổ tay, cổ, phần eo đều bị trói trong những sợi tơ mỏng, dày đặc nằm ở trên người nàng, khiến cho nơi thon gọn càng thêm thon gọn làm nổi bật đường cong của người phụ nữ.

"Tẩu tẩu, người tỉnh rồi!"

Âm thanh quen thuộc lại xa lạ.

Quen thuộc bởi đó chính là giọng nói của Chu Ngọc Tô - con gái nuôi của đại phu nhân Tạ gia.

Còn xa lạ bới chính là ngữ khí, lạnh buốt, khiến người ta sởn tóc gáy!

Chu Ngọc Tô bước ra từ phía sau nàng, tay trái cầm một cái chén ngọc, tay phải cầm một chiếc bút lông.

"Chu Ngọc Tô, ngươi.. làm sao vào đây được?" Đột nhiên, Hạ Lăng Tích rùng mình một cái, một cơn ớn lạnh không thể giải thích được giống như túi lưới chụp xuống đầu, xâm nhập vào xương người.

Chu Ngọc Tô trừng mắt nhìn thẳng vào Hạ Lăng Tích, nhìn toàn thân nàng bị dán chặt vào thành một tư thế cố định, giống như một con côn trùng bị nhựa cây vây quanh, cố gắng cử động một chút râu nhưng đều vô ích, ngoại trừ cái chết thì không có đường thoát!

Chu Ngọc Tô cảm thấy toàn thân mình từ trên xuống dưới đều tràn ngập cảm xúc đã lâu không gặp, mạch máu toàn thân kêu gào mà bành trướng, giống như là thợ săn nằm úp sấp trốn trong bóng tối, cuối cùng cũng nhìn thấy con mồi rơi vào cạm bẫy mà mình tỉ mỉ bày ra.

"Tẩu tẩu, Tô Nhi lo lắng một mình người quá mệt mỏi, cho nên cầu xin mẫu thân cho Tô Nhi tới hầm ngọc trong biệt uyển hầu hạ tẩu tẩu."

"Ngươi làm sao điều chế ra Ngọc Chi Tương (2) được?" Mùi vị ở chóp mũi đột nhiên làm cho khóe mắt co rụt, Hạ Lăng Tích dựa vào mùi hương liền có thể đoán ra chén ngọc trong tay Chu Ngọc Tô trong tay chứa Ngọc Chi Tương mà mình tỉ mỉ nghiên cứu ra.

(2) Ngọc Chi Tương: Loại nước ngọc trộn nhựa cây trắng mướt như mỡ, bóng mịn, màu sữa hoặc trong suốt.

Nàng lạnh toát cả người, câu trả lời mơ hồ đã truyền đến từ l*иg ngực đau đến nghẹt thở, tim phổi giống như bị quấn chặt một tấm vải ướt.

"Chính là muội muội của người Hạ Lăng Nguyệt dạy nha!" Chu Ngọc Tô cười khúc khích, kiều mị: "Tẩu tẩu người đúng là thiên vị mà, không thương Tô Nhi, cũng không chịu dạy Tô Nhi, nhưng Hạ Lăng Nguyệt cùng Tô Nhi rất hợp ý nha, cho nên tẩu tẩu biết thì Tô Nhi cũng sẽ biết!"

Bởi vì quá trình điều chế Ngọc Chi Tương vô cùng phức tạp, một mình nàng khó có thể hoàn thành được, cho nên nàng đem công thức điều chế dạy cho muội muội cùng cha khác mẹ với nàng - Hạ Lăng Nguyệt, rốt cuộc trên đời này nàng ta là huyết thống duy nhất của mình.

Hạ Lăng Tích dùng sức mím môi, ngăn chặn cánh môi run rẩy: "Chu Ngọc Tô, ngươi nói cho ta biết, ngươi muốn như thế nào?"

"Ta muốn tự tay chế tạo ra Ngọc vũ nhân ' Nữ Oa ', đáng tiếc tài liệu Ngọc Chi Tương nhất thời không gom đủ, ta cứ suy nghĩ, rốt cuộc nghĩ ra diệu kế một hòn đá ném chết hai con chim." Chu Ngọc Tô chậm rãi tiến lên, nhìn trên mặt Hạ Lăng Tích giấu không được sự thê lương, trong lòng dâng lên một loại khoái ý tàn nhẫn. Nàng ta đem bút lông dính đầy Ngọc Chi Tương trong tay chậm rãi bôi lên cánh tay của Hạ Lăng Tích, vẻ mặt ôn nhu giống như đang miêu tả một bức tranh tuyệt đẹp: "Lấy thân thể tẩu tẩu làm khung xương, tạo ra mô hình nguyên thủy của Nữ Oa nương nương, lại vẽ lên một tầng Ngọc Chi Tương, chờ sau khi khô lại chậm rãi vẽ ngọc văn (3), cuối cùng nung nó ở hầm ngọc mấy ngày, một tượng ngọc ' Nữ Oa ' sinh động như thật sẽ xuất hiện không phải sao?"

(3) ngọc văn: Hoa văn trên miếng ngọc

Hạ Lăng Tích hít một hơi khí lạnh, trong mắt tràn đầy ý nghĩ không thể tin được!

Chu Ngọc Tô nghiêng đầu, mang theo vẻ mặt kiều kiều của nữ nhân ngoan ngoãn, cười: "Đôi mắt của tẩu tẩu sinh ra rất đẹp, chỉ cần bôi một tầng Ngọc Chi Tương trong suốt, không cần bôi lên ngọc văn nữa, đến lúc đó, càng không ai hoài nghi tiệm cầm đồ bán đấu giá một tượng thần Nữ Oa như là đồ giả. Tẩu tẩu người nói xem, Tô Nhi có thể đem người bán được bao nhiêu bạc đây?"

"Chu Ngọc Tô, nếu để Khanh Thư biết, ngươi sẽ bị chết thảm hơn." Hạ Lăng Tích cực lực làm mình tỉnh táo lại, lúc này nàng không thể tự gây rối với chính mình.

"Khanh Thư? Ha ha ha, tẩu tẩu, ta cười ngươi quá ngây thơ đi, ngươi cho rằng thật sự là mẫu thân năm lần bảy lượt muốn Khanh Thư nạp ta sao? Ta nói cho ngươi biết, thật ra ta cùng Khanh Thư đã sớm tình đầu ý hợp. Chỉ là ngươi ỷ vào việc điêu khắc trong tay, ở Tạ phủ tự xưng tự đại, đừng nói chỉ mẫu thân không chấp nhận được ngươi, ngay cả Khanh Thư cũng sớm đem ngươi coi là cái đinh trong mắt rồi. Còn có.." Thanh âm Chu Ngọc Tô thấp xuống, dừng động tác trên tay rồi cúi đầu, trên mặt mang theo một chút ánh sáng rồi sau đó chậm rãi ngẩng đầu, ra vẻ thần bí mà tiến lại gần, trong giọng nói tràn ngập khıêυ khí©h: "Tẩu tẩu ngài đoán xem, Khanh Thư hắn có muốn làm phụ thân hay không?"

Ngực Hạ Lăng Tích tê rần, ánh mắt không nhịn được mà dời về phía bụng của Chu Ngọc Tô, chỉ thấy Chu Ngọc Tô vì lấy lòng tin của nàng, lại chậm cởi bỏ áo ngoài, xốc áo bên trong lên, lộ ra cái bụng tròn trịa ――

Đột nhiên, một tia máu tức tưởi bỗng chốc xộc đến đỉnh đầu nàng, gân xanh trên trán nổi lên, vừa mới mở miệng ra, Chu Ngọc Tô tựa hồ không muốn nghe nữa, âm u cười, mãnh liệt đem bút lông trong tay nhét vào trong miệng Hạ Lăng Tích, cúi người, ở bên tai nàng tùy ý chậm rãi nói: "Ta cùng Khanh Thư đã ở bên nhau ba năm, ba năm nay, ta vì hắn mà xảy thai hai lần, lần này lại muốn xảy nữa, tương lai ta cũng không biết mình có cơ hội làm mẫu thân hay không."

"Ô.."

Hương vị nhựa cây pha trộn nồng đậm ngay lập tức khiến Hạ Lăng Tích cơ hồ hít thở không thông mà nghẹt thở, càng làm cho ngũ tạng của nàng đều nứt ra, lực kết dính mạnh mẽ, lập tức khiến cho đầu lưỡi của nàng không có cách nào hoạt động trong khoang miệng, chất vấn đầy bụng lại không cách nào phun ra một chữ.

Tạ Khanh Thư, Tạ Khanh Thư ――

Hạ Lăng Tích nàng gả vào Tạ gia mới ba năm! Tạ Khanh Thư thật sự ở trước mắt nàng cùng nghĩa nữ (4) của Tạ gia Chu Ngọc Tô tằng tịu với nhau ba năm sao?

(4) nghĩa nữ: Con gái nuôi

Không! Nàng không tin, nhất định là độc phụ (5) Chu Ngọc Tô này bịa đặt khiến nàng chết không nhắm mắt.

(5) độc phụ: Nữ nhân ác độc, người đàn bà hiểm độc

Trải qua ba canh giờ, toàn thân nàng bị Ngọc Chi Tương bao trùm, bao gồm một đôi mắt, chỉ có hai cái lỗ mũi vẫn có thể hít thở bình thường như cũ. Chu Ngọc Tô đánh giá đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng của Hạ Lăng Tích, thản nhiên nở nụ cười: "Tẩu tẩu, hiện tại Tô Nhi phải vẽ ngọc văn cho người, người đừng thở, cần phải mở to mắt nhìn cho kỹ một chút xem khả năng vẽ Tô Nhi, có phải so với Hạ Lăng Nguyệt muội muội còn hơn một bậc hay không.."

Nàng ta chính là muốn chậm rãi chơi đùa, làm Hạ Lăng Tích giống như một con kiến hôi giãy giụa trong vô vọng, tay chân bị nàng ta đánh gãy, từng bước từng bước mà đi đến cái chết――

Khi vẽ ngọc văn trên mu bàn chân xong, Chu Ngọc Tô đứng lên, đi đến một bên, cầm một tấm gương đồng chậm rãi giơ lên trước mặt Hạ Lăng Tích, nàng ta cười như gió xuân: "Tẩu tẩu, người nói xem, Tô Nhi tiếp quản nghề ngọc của người, có đủ tư cách để làm một mình hay không?"

Bên trong gương bằng đồng thau, "Ngọc vũ nhân" trong suốt, ngọc văn trông tự nhiên và hoàn mỹ, sống động như thật, làm người xem phải thán phục!

Khoang môi bị ngọc sơn dán lại, đôi mắt bị phủ một lớp ngọc tương mỏng, nước mắt bị cản trở ――

Không tiếng động, không lời nói, không nước mắt!

"Tẩu tẩu đừng hận, trên đời này chưa từng có cái chết mà không rõ nguyên nhân, việc ta làm thì ta chịu, từng chuyện ngươi làm tổn thương đến ta cũng đừng oán trách, đến con đường vãng sinh Thập Điện Diêm La sẽ đem nghiệt nợ mà ngươi phạm phải từng khoản thanh toán cho ngươi nghe!"

Lúc lửa trong hầm ngọc bốc lên, lúc không khí cạn kiệt, nàng phảng phất nghe thấy âm thanh tiếng Phạn cất lên ――

* * *

"A ――" tiếng kêu thảm thiết thê lương xuyên qua đêm tối, nàng đột nhiên bật dậy, đập vào mắt là một mảnh hắc ám, nàng hốt hoảng mà nhìn quanh bốn phía, tựa hồ muốn tìm ra một tia ánh sáng ――

Tim đập như sấm, thở dốc như rêи ɾỉ đau đớn!

Mới vừa rồi là mơ sao?

Yết hầu của nàng còn có thể phát ra âm thanh!

Là mơ, nhất định là mơ, không có sợi tơ tằm tầng tầng bao vây, tay nàng lại có thể cử động được!

Không có đám lửa cháy hừng hực..

"Người đâu, người đâu!" Toàn thân nàng mồ hôi ướt đẫm, bụng đau quặn cùng ngực truyền đến từng trận đau nhức, đau đến nỗi khiến nàng thiếu chút nữa ngất đi, tay phải nàng xoa ngực, lòng bàn tay chỗ truyền đến tim đập nhanh chấn động!

Rất nhanh, bên tai truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Tiếp theo, âm thanh cửa vang lên một tiếng "Két", nha hoàn mang theo một ngọn đèn cung đình bước vào, đem nó treo trên miệng tượng chim hạc.

Ánh sáng đột ngột làm nàng tức thì liền phát hiện đây không phải là nơi quen thuộc của mình.

Xà nhà sơn đỏ thẫm, tủ quần áo có hai cửa làm bằng gỗ hoa lê, bàn trang điểm.. và khuôn mặt của một nữ nhân xa lạ mà quen thuộc.

"Nhị thẩm, sao lại là người?" Bỗng nhiên sinh ra cảm giác quỷ dị, phụ nhân trước mắt đúng là Lưu thị - nhị phòng của Tạ gia.

Đứng đầu Tạ gia hiện giờ là đại phòng, cũng chính là mẹ chồng của nàng Chung phu nhân.

Thanh âm của nàng suy yếu mà mang theo kinh hãi, phụ nhân kia vẫn chưa nghe được rõ ràng.

"Viện Nhi, con gặp ác mộng rồi!" Lưu thị từ trong ngực lấy khăn ra, lau một chút trên trán của nàng: "Có phải gặp ác mộng hay không, kêu đến cả tim của nương đều run lên, thế nào, ngực có đau không?"

Tối hôm qua bệnh cũ của nữ nhi tái phát, bà lo lắng nha hoàn không đủ cẩn thận, nửa đêm ngủ không yên, dứt khoát đến đây xem một chút, ai biết mới vừa đi đến hành lang liền nghe được tiếng kêu thảm thiết của nữ nhi.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Trong lòng nàng rối loạn mà vung tay đẩy phụ nhân ra, vừa định chất vấn, lại trong nháy mắt nhìn thấy tay mình mà ngây người――

Đây không phải là tay của nàng!

Bàn tay này so với nàng ước chừng nhỏ hơn một vòng, ngón tay tinh tế mảnh khảnh, khớp xương đều đều, rõ ràng là một đôi tay chưa từng lao động.

Mà nàng, từ nhỏ đã bắt đầu học điêu khắc ngọc, mỗi ngày bị ngoại tổ phụ (6) ép buộc phải tiếp xúc với đủ các loại đá, đốt ngón tay thường bị mài đến nỗi có nhiều vết chai, quanh năm suốt tháng càng sinh ra nhiều vết chai hơn, trùng trùng điệp điệp chồng lên nhau, ngay cả xương khớp trên tay cũng trở nên tráng kiện.

(6) ngoại tổ phụ: Ông ngoại

"Lấy gương tới!" Nàng ngẩng đầu lên, thanh âm khàn khàn, nhìn vẻ mặt phụ nhân mang theo xem xét kỹ.

"Viện Nhi, con.." Phụ nhân cực kỳ lo lắng, nhưng cũng không hoài nghi cái gì, đứa nhỏ này mỗi lần phát bệnh, tính tình liền trở nên mạnh mẽ.

"Gương" nàng cắt ngang lời của phụ nhân nói, vươn bàn tay run rẩy, "Đưa gương cho ta!"

Phụ nhân khẽ thở dài, phân phó nha hoàn hầu hạ đang chờ một bên: "Thanh Hà, đưa gương cho tiểu thư, lại tìm một kiện áo khô thay cho tiểu thư."

Thanh Hà vội vàng đi tới trước bàn trang điểm, kéo ngăn kéo ra, cầm chiếc gương đưa cho nàng.

Nàng nhanh chóng liếc nhìn người trong gương, trái tim suýt nữa nhảy ra khỏi l*иg ngực, chỉ cần liếc mắt một cái, thậm chí không cần nhìn kỹ bộ dáng người trong gương liền biết, đây không phải là nàng!

Thậm chí không phân biệt rõ được ở đáy lòng là buồn, là vui, là sợ hãi, hay là bàng hoàng mà chỉ biết, trái tim nàng đập quá nhanh, mồ hôi thấm hết vạt áo.

Một lúc sau, nàng nhắm mắt lại, hung hăng cắn đầu lưỡi một cái, lại cầm lấy gương, dưới ánh đèn dầu lờ mờ, nhìn gương mặt thiếu nữ non nớt mà dịu dàng kia trong gương, tựa hồ chưa tới tuổi cập kê, nàng không khỏi cười rộ lên.

Ôi trời ――ta không chết!

Gương mặt này đối với nàng rất xa lạ, nhưng nàng biết, đây là con gái duy nhất của nhị phòng Tạ phủ Lưu thị tên là Tạ Lương Viện, bởi vì vừa sinh ra đã mang theo bệnh, nuôi ở trong khuê phòng, rất ít khi gặp người.

Một năm bốn mùa thuốc không ngừng, Tạ lão phu nhân đau lòng nàng, liền miễn nàng sớm tối thưa hầu.

Đúng lúc này, một nha hoàn đang khoác áo vội vàng chạy vào, ngáp liên tục, vừa nhìn thấy Nhị phu nhân ở đây, sợ tới mức vội vàng chạy tới, tay chân luống cuống mà giải thích: "Phu nhân, tiểu.. tiểu thư đêm qua đau bụng, nô tỳ xoa hơn nửa đêm, lúc nãy mới vừa ngủ ạ!" Tam Hỷ một bên vừa nhỏ giọng giải thích, một bên không ngừng giang tay cùng Thanh Hà giúp tiểu thư thay quần áo.

"Thanh Trúc không có ở đây, ta chính là không yên tâm. Quả nhiên, trong phòng tiểu thư lại ngay cả người gác đêm cũng không có, tiểu thư gặp ác mộng gọi người, ngươi lại đến bây giờ mới tới. Ta nói cho ngươi biết, nếu còn làm việc như vậy, cẩn thận ta đem ngươi bán vào hầm." Lưu thị hung hăng chọc ngón tay vào trán Tam Hỷ, nhưng điều này sẽ khiến nữ nhi không thoải mái, bà cũng không có tâm tư giáo huấn nô tài.

"Phu nhân nô tỳ sai rồi, nô tỳ về sau không dám nữa!" Tam Hỷ bị dọa đến nhảy dựng, tối hôm qua lục tiểu thư vẫn luôn ngủ không an ổn, một hồi nháo muốn các nàng xoa bụng, một hồi lại muốn uống nước, một hồi lại chê trong phòng có muỗi, khiến cho các nàng người ngã ngựa đổ mà, không dễ dàng gì mới hầu hạ nàng ngủ được mới vụиɠ ŧяộʍ chợp mắt nửa canh giờ, ai ngờ trùng hợp như vậy đã bị Nhị phu nhân bắt tại chỗ.

Phụ nhân lấy khăn tay ra, không ngừng lau mồ hôi trên trán Hạ Lăng Tích, đau lòng nói: "Chắc là tối hôm qua ăn nhiều cua, bảo con đừng tham ăn lại không nghe, biết rõ mình thể hàn còn không biết quý trọng, quả thật đến ban đêm liền gặp ác mộng đổ mồ hôi, một trận này thân thể sợ lại là nuôi dưỡng vô ích rồi. Ai.. Qua mấy ngày nữa là Trung Thu, tổ mẫu con nếu biết con bị bệnh như vậy, chắc là đau lòng lắm!"

Nàng hít sâu một hơi: "Trung Thu, mấy ngày nữa chính là Tết Trung Thu?"

"Con.. đứa nhỏ này ngủ như thế nào mà đến hồ đồ rồi, thiếu năm ngày nữa là Trung Thu, hôm qua cữu cữu con phái tặng một giỏ cua Dương Châu lớn cho hai mẹ con chúng ta. Ai, đêm qua con chính là tham ăn, bảo con đừng ăn nhiều như vậy, tránh cho bệnh hàn phát tác, nhưng con vẫn không nghe lời. Ai.. Xem kìa, toát mồ hôi hột rồi!"

Nàng cảm thấy giống như sét đánh, tùy ý để Lưu thị lải nhải ở bên tai nàng.

Trung thu sắp đến, nói như vậy.. nàng chết đã được qua hơn mười ngày!

Mà trong Tạ phủ cũng không có truyền ra động tĩnh tang nhạc hay pháp sự, Tạ phủ trên dưới vẫn vui vẻ như cũ và mở yến tiệc linh đình..

Nàng là vợ cả của đại phòng Tạ gia, cho dù bị mẹ chồng, phu quân, thị thϊếp liên thủ mưu hại, nhưng theo lý vẫn phải giúp nàng làm tang sự chứ!

Lẽ nào trong dịp Tết Trung Thu, Tạ phủ vẫn chưa phái người tới hầm ngọc ở biệt uyển vùng ngoại ô đón nàng hồi phủ ăn Tết?

Vì vậy, đối với việc nàng đã bị sát hại cũng không biết?

Hoặc là, cơ thể của nàng đã thành Ngọc vũ nhân cũng không ai biết nàng chết đi, hung thủ càng tàn nhẫn hơn, tạo hiện trường giả là nàng mất tích..

Nhiều nghi vấn đang thiêu đốt trong lòng nàng!

Trong đầu, thời điểm trước khi nàng chết mỗi một câu nói, mỗi một động tác của Chu Ngọc Tô từng chút đều được nàng ghi nhớ từ từ, cũng không biết trải qua bao lâu, chỗ ngực giống như khởi lên một sự đấu tranh ――

Chính là vực dậy thân thể ốm yếu, ngày mai nàng muốn đi gặp Chu Ngọc Tô!