Chương 18: Tưởng Nàng Là Máy Siêu Âm À?

Tưởng Tri Tuyết xoa xoa khuôn mặt mũm mĩm của Phúc Nha, hỏi, "Phúc Nha ngoan, ngươi nói mẹ nuôi này thai là đệ đệ hay muội muội?"

Phúc Nha cầm lấy tua rua cây quạt trong tay nàng: ...

Nàng lại không phải máy siêu âm, nhìn bụng thế nào mà biết được là nam hay nữ? Hơn nữa, thai nhi này chưa được hai tháng, cũng như hạt đậu nhỏ, siêu âm cũng chưa nhìn ra giới tính được đâu?

Tưởng Tri Tuyết tháo chiếc vòng cổ hạt châu ra: "Phúc Nha thích mẹ nuôi tháo vòng cổ hả? Cầm đi chơi đi!"

Bà Ngô vội vàng ngăn cản: "Đừng, sao ngươi lại đưa đồ vật quý giá như vậy cho nàng? Chiếc vòng cổ hạt châu này vừa nhìn đã biết không tầm thường..."

Hmmm... Chiếc vòng cổ này nhìn qua sao quen mắt thế nhỉ?

Phúc Nha: Không phải quen mắt sao? Đây là viên vòng tay mà ngươi cầm đi bán năm lượng bạc! Chưởng quầy Trân Bảo Lâu còn rất có óc kinh doanh, khi chế ra đã phối hợp thêm tua rua màu sắc thích hợp, lập tức nâng giá trị lên cao!"

“Nương!” Tống lão tứ từ bên ngoài đi vào tới, hứng thú bừng bừng nói, “Thôn trưởng tổ chức thanh niên đến sau núi đi săn!”

"Ngươi tính toán đi theo à?" Bà Ngô hung dữ liếc mắt nhìn. Tiểu tử ngốc này sức dài vai rộng, năm ngoái đi săn, hắn là đội ngũ chủ lực. Trong nhà cũng bởi vì hắn được chia phần thức ăn hoang dã, mới có thể vượt qua mùa đông giá rét dài dằng dặc...

"Đi liền đi thôi! Nhà ta nay không thiếu lương thực, tự mình cẩn thận!" Chỉ cần không hướng núi sâu đi, không có gì mãnh thú hung dữ, Ngô bà tử không có gì không yên tâm.

Chính là, Phúc Nha đáy lòng lại dâng lên dự cảm bất hảo, mỗi một cái lỗ chân lông đều phảng phất kêu gào: Đừng đi, không thể đi!

Sáng sớm hôm sau, Tống lão tứ mang theo cung tên ra cửa trước, theo thói quen đi vào phòng ôm nữ nhi bé bỏng - trong thôn mỗi lần đi săn lớn, đều sẽ ở lại núi qua đêm, hắn có mấy ngày không thể nhìn thấy bảo bối, đến một lần ôm cũng cảm thấy thỏa mãn!

Hắn hôn lên trán nữ nhi, muốn buông nàng ra, nào ngờ Phúc Nha vốn luôn ngoan ngoãn lại nắm chặt vạt áo hắn, nhất quyết không cho hắn đi.

Bẻ tay nhỏ của nàng ra, nàng sẽ khóc cho mà xem. Một nữ hài nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn đỏ hoe, nhìn hắn không tiếng động rơi lệ, dáng vẻ ấy thực sự khiến người ta đau lòng!

Tống lão tứ ôm nữ nhi nựng nịu một hồi. Dù hắn đã dỗ dành hết lời, Phúc Nha vẫn không chịu buông tay!

Bà Ngô như suy tư điều gì, đến khi người trong thôn đến gọi Tống lão tứ, bà liền nói: "Phúc Nha hôm nay không được khỏe, cứ quấn lấy cha nó. Để lão tứ đưa con bé đi trấn trên khám xem..."

"Phúc Nha bị bệnh? Ta đi mời bà Tưởng sang đây..." Tống lão tứ hoảng hốt.

Tuy nhiên, ngay sau khi đội ngũ đi săn trong thôn xuất phát, Phúc Nha lập tức trở lại bình thường. Nàng ghét bỏ đẩy cha ra, duỗi tay lao vào lòng bà để được ôm ấp. Buồn ngủ quá! Trời còn chưa sáng rõ, ngủ nướng trước đã!

Bà Tưởng bị Tống lão tứ kéo qua, vội vàng kiểm tra xem đứa bé có bất thường gì không. Nhìn hài tử nhỏ bé bị lay thế nào cũng vẫn ngủ ngon lành, bà Tưởng tức giận nói: "Chẳng có gì cả, Phúc Nha khỏe mạnh bình thường!"

Tống lão tứ lo lắng hỏi: "Không có gì mà con bé không mở mắt vậy?"

"Nó đang ngủ! Trẻ con muốn ngủ nhiều mới có thể lớn nhanh, đừng làm phiền nó!" Cha ai sáng sớm chưa sáng đã lăn lộn con mình? Phúc Nha có một người cha như vậy, thật là không biết nói gì!

Tống lão tứ lại kể lại tình huống vừa rồi. Bà Tưởng suy nghĩ một lát rồi nói: "Có thể là do rối loạn tinh thần, hiện tại nàng ngủ rất ngon. Các ngươi hãy để một người ở bên cạnh nàng, quan sát kỹ!"

Hai ngày nay, bà Ngô có chút tâm trí bất an. Khi tin tức đội ngũ đi săn bị mắc kẹt trên núi truyền đến, bà như trút được gánh nặng trong lòng - quả nhiên, ngày đó Phúc Nha quấn lấy cha không cho hắn vào núi là có lý do!

Trong thôn có nhiều người được chọn để lên núi cứu viện. Bốn huynh đệ nhà họ Tống cũng được tham gia. Trước khi đi, bà Ngô gọi riêng các nhi tử đến, xếp hàng ôm Phúc Nha một cái. Thấy tôn nữ không có bất kỳ biểu hiện gì khác thường, bà mới cho họ lên đường.

Hai ngày sau, bốn huynh đệ Tống gia trở về với người đầy bùn đất. Tống lão đại thở phào nhẹ nhõm nói: "Nương, may mắn là lão tứ ngày đó không đi! Nương không nhìn thấy đâu, nửa sườn núi sập, mười mấy người bị đè ở dưới! Vương Nhị Cẩu Tử, Lý Đại Sơn bị chôn vùi sâu, đào ra thì đã tắt thở. Những người khác thì gãy tay gãy chân, hoặc vỡ đầu chảy máu. Thật thảm!"

Nghe vậy, bà Ngô ôm chặt Phúc Nha. Ngày đó chắc chắn Phúc Nha cảm nhận được điều gì đó, nên mới quấn lấy cha không cho đi! Ôi chao, Phúc Nha quả là phúc tinh nhỏ của nhà họ!

Trong sân nhà Tưởng gia, người bệnh nằm la liệt trên giường, Tưởng thị cùng nữ nhi bận rộn không ngơi tay, ngay cả tôn tử 6 tuổi cũng giúp đỡ rửa sạch miệng vết thương cho mọi người!

Tống lão tứ cũng đi hỗ trợ, đến đêm khuya mới trở về. Mặc dù trong nồi có cơm để dành cho hắn, nhưng Tống lão tứ lại không ăn gì. Hắn nói với bà Ngô: "Lại có hai người trong thôn nữa, vì thương tích quá nặng nên không qua khỏi..." Trong đó một người, là người huynh đệ thân thiết nhất của hắn!

Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, bốn gia đình đã mất đi trụ cột, khiến những gia đình vốn đã khốn khó nay càng thêm bần cùng. Trưởng thôn, dù đang bị thương ở tay, vẫn tập tễnh đi sắp xếp: Hầu hết con mồi săn được đều được chia cho những gia đình này. Số còn lại cũng ưu tiên chia cho những người bị thương. Người chết đã đi xa, người sống không có quá nhiều thời gian để thương tâm khổ sở, họ buộc phải cúi đầu làm việc để sinh tồn. Làm cỏ, vun đất, bắt sâu... Năm nay sâu bệnh nhiều hơn bao giờ hết!