Chương 7: Lần Đầu Tiên Phúc Nha Đi Xa Nhà

Ngày hôm sau, Tưởng thị ngồi trên chiếc xe bò do đứa cháu đích tôn kéo, đi vào trong huyện. Đầu tiên bà đến hiệu thuốc quen thuộc để mua thêm một ít dược liệu, sau đó mới hướng đến Trân Bảo Lâu để thăm dò giá thị trường.

Chưởng quầy Trân Bảo Lâu không thể xác định được chất liệu của chiếc vòng tay, do đó không dám đưa ra mức giá cao, cuối cùng chỉ đổi được năm lượng bạc. Biết được Tưởng thị là đi bán cho người khác, Trân Bảo Lâu còn rất thông tình đạt lý mà thỏa thuận, nếu đối phương cảm thấy bán với giá năm lượng bạc không xứng đáng, có thể mang chuỗi ngọc đến đổi lấy giá gốc trong vòng 3 ngày!

Những hạt châu trên vòng tay lấp lánh, nếu tách ra làm thành tua rua, phối hợp với màu sắc phù hợp, chắc chắn sẽ được các cô nương tiểu thư yêu thích, đến lúc đó mỗi tua rua sẽ có giá năm lượng bạc, thậm chí còn có người tranh nhau mua! Là chưởng quầy của Trân Bảo Lâu, đầu óc kinh doanh phải có như vậy!

Tưởng thị ra khỏi Trân Bảo Lâu đến tiệm lương lấy lương thực, bà vẫn chưa sử dụng năm lượng bạc đó mà dùng tiền riêng của mình để mua lương thực - ôi chao, giá cả lương thực lại tăng! Chưa đầy hai tháng, đã tăng giá ba lần!

Ngô bà tử rất hài lòng khi đổi được năm lượng bạc, cả nhà bà một năm cũng không chắc kiếm được năm lượng bạc! Sau khi thanh toán tiền mua lương thực, nghe nói giá cả lương thực lại tăng, trong lòng không khỏi thổn thức - sống thế này còn ra gì nữa?

Với số lương thực mua được, hai con gà rừng béo cùng một con thỏ hoang, Ngô bà tử cùng mấy người con dâu dọn ra hai bàn tiệc thịnh soạn , còn riêng biệt đánh một vò rượu ngon. Khách mời không nhiều lắm, trừ bỏ trưởng thôn, họ hàng gần trong tộc, chỉ có mẹ nuôi của Phúc Nha, người nhà mẹ đẻ của Tô Vân.

Gia đình Tô Vân chỉ đến cha mẹ cùng với tôn tử duy nhất của bà. Bà nhìn khuôn mặt hồng hào của khuê nữ đang ở cữ, yên tâm nói: "Mẹ vốn định đến chăm sóc người mấy ngày ở cữ, cha ngươi nói nhà ai cũng không dư dả lương thực, sợ thông gia nói mẹ đến moi tiền... Nhìn bộ dáng này của ngươi, mẹ an tâm rồi!"

Tô Vân vội nói: “Bà bà đối xử với ta rất tốt, ở cữ mỗi ngày ăn hai quả trứng gà, ăn đến ta ngán muốn không chịu được ……”

”Ngươi đứa nhỏ này, đang hưởng phúc không biết phúc! Trứng gà đều có thể ăn ngán, ngươi nếu nói ra ngoài, không bị người nhấn chìm vì nước miếng mới lạ.”

Mẹ Tô Vân, Triệu thị vỗ trên người nàng nhẹ nhẹ, sau đó bế lên cháu ngoại gái, “Nha! Chúng ta Nha Nha trắng trắng tròn tròn, tròn vo, dưỡng đến thật tốt!”

“Đều là bà nội nàng chăm, ta muốn ôm hài tử thân thiết, còn phải chờ bà nội nàng ngủ rồi trộm mà ôm.” Không có biện pháp, ai kêu nữ nhi nàng là tâm can của bà nội đâu?

“Nhìn ngươi này khoe khoang, ta nghe xong đều muốn đánh ngươi!”

Triệu thị ôm cháu ngoại không buông tay. Trong nhà, người có nhan sắc đẹp nhất chính là khuê nữ Tô Vân, mà Triệu thị lại là một người cực kỳ yêu thích cái đẹp, vì vậy bà yêu thương nhất chính là khuê nữ xinh đẹp của mình. Cháu ngoại này lại có dung mạo thanh tú, tinh xảo hơn cả mẹ nàng khi còn trẻ! Triệu thị sao có thể không yêu quý cơ chứ?

“Nhị đệ cùng đệ muội như thế nào không có tới? Còn có lão tam, ở trấn trên đọc sách không trở về sao?” Tô Vân vài tháng không gặp người nhà mẹ đẻ, nghĩ thật muốn được gặp.

“Lão nhị cùng vợ hắn ở nhà chăm sóc hoa màu đâu, lão tam không đi trấn trên, ở nhà đi theo cha con ôn bài……” cha Tô Vân là tú tài, ở trong thôn mở lớp dạy học, dựa quà nhập học cùng năm mẫu đồng ruộng cuộc sống trải qua còn tính không tệ.

Tuy nhiên, mấy năm nay mùa màng không tốt, người trong thôn đều không còn sung sướиɠ như trước, lấy đâu ra tiền để cho hài tử đọc sách? Năm mẫu ruộng của nhà cũng vì hạn hán mà không có thu hoạch, lão tam liền chủ động nghỉ học, ở nhà vừa giúp đỡ việc nhà vừa ôn tập sách vở.

Lần này không cho họ đến đây, cũng bởi bà Triệu biết thông gia cũng đang túng quẫn, bà nghĩ như vậy họ sẽ bớt đi một ít gạo thóc. Khi nói chuyện, Triệu thị từ trong túi tiền lấy ra một thỏi bạc hình khóa đưa cho Phúc Nha mang lên.

"Đây là thứ cha con đã chuẩn bị cho con từ khi con mới sinh ra. Vốn dĩ là muốn để lại cho con làm của hồi môn!"

Ngoài ra, Triệu thị còn mang theo mười quả trứng gà và hai cân gạo tẻ. Đó là những gì tốt nhất mà nhà họ có thể lấy ra làm lễ vật!

Khi nhìn thấy sáu món ăn được bày trên bàn, trong đó có "Gà con hầm nấm", "Khoai tây hầm thịt thỏ" và cả món chính là bánh mì ngô trộn với bột mì trắng, Triệu thị ngạc nhiên.

Biết được hoàn cảnh của nhà họ Tống, bà vừa kinh ngạc vừa lo lắng. Chẳng lẽ nhà họ Tống đã tiêu sạch tiền của, phải giả vờ sung túc? Vậy cuộc sống sau này của họ sẽ ra sao? Tống Phúc Nha trên bàn tiệc, như một linh vật, được mọi người khen ngợi hết lời sau khi xuất hiện. Hoàn thành nhiệm vụ, bé trở về chỗ của mình và ngủ một giấc thật ngon - Giao tiếp xã hội quả là tốn sức, mệt mỏi vô cùng!

Đầy tháng đã trôi qua, đây là lần đầu tiên Phúc Nha đi xa nhà từ khi sinh ra - đến huyện để đăng ký hộ tịch và nhận trợ cấp cho nữ hài.