Chương 9: Bây Giờ Ta Cũng Là Người Có Lương

Đến lượt Phúc Nha, râu dê và vợ hắn đều có phần thiếu kiên nhẫn. Nhìn rõ ràng Phúc Nha so với những đứa trẻ khác béo hơn một vòng, cũng cứng cáp hơn rất nhiều, bà Dương có ý hỏi: "Có xác định muốn đăng ký không? Đăng ký trước chính là muốn kiểm tra!"

“Chắc chắn!” Tống lão tứ nhìn bà Dương với ánh mắt kỳ quái - không đăng ký, ai lại lặn lội đường xa đến tận huyện thành? Chẳng lẽ ở nhà chăm hoa màu không tốt à?

Được! Lại thêm một kẻ không gặp thất bại thì không chịu quay đầu! Bà Dương quay sang bà Ngô đang ôm đứa bé nói: “Vạch tã hài tử ra nào!”

Bà Ngô vừa cởi bỏ tã lót cho bé Tống Phúc Nha, bé lập tức giải phóng hai bàn tay nhỏ, vui vẻ vẫy vẫy về phía bà Dương, miệng nhỏ hồng hào nở nụ cười rạng rỡ.

"Nhìn hài tử này là thấy vui vẻ!" Bà Dương sờ sờ tay nhỏ mũm mĩm của bé, không nhịn được khen ngợi, "Làm nghề lâu năm như vậy, đây là lần đầu tiên ta thấy hài tử được nuôi dưỡng tốt như vậy."

Nhìn đôi mắt này, đen láy như nho đen. Nhìn mái tóc này, đen mượt và xoăn tít thật đáng yêu. Nhìn đôi bàn tay nhỏ này... Ôi, sao lại có ngấn thịt!

Phúc Nha nghe xong, vội vàng đi nhìn chính mình tay quả nhiên, mu bàn tay đầy thịt.Có phải nàng cần phải tiết chế lại lượng sữa không?

Bà Ngô nghe lời khen mà vui mừng khôn xiết, miệng tuy nói khiêm tốn nhưng trên mặt lại nở rộ nụ cười rạng rỡ như hoa cúc già!

"Đừng sợ! Bà cho ngươi rửa tay nhé!" Hầu hết các bé khi đến lúc tắm rửa bằng nước thuốc đều khóc thét lên như muốn lấy mạng người, nhưng đối với bé Phúc Nha trắng trẻo, mập mạp lại hay cười, bà Dương không tự chủ được mà kiên nhẫn hơn nhiều.

Sau khi dùng nước thuốc lau rửa phần da bên trong sườn, nhìn cánh tay nhỏ trắng nõn nà không tì vết, bà Dương vỗ nhẹ trán mình: Nếu đăng ký một nữ hài bụ bẫm xinh đẹp như vậy, sao bà có thể quên được? Lại cảm thấy buồn cười vì lời nhắc nhở mơ hồ vừa rồi của mình. Râu dê sư gia hỏi Tống lão tứ: "Tên họ..."

“ Tống Tứ Hỉ”

Sư gia liếc nhìn hắn như nhìn một đứa ngốc: "Hỏi không phải ngươi, hỏi hài tử!"

"A? À!" Tống lão tứ lúng túng đáp, "Tống Tử Nhiễm... Thảo đầu nhiễm, chính là chữ "nhiễm" trong "nhiễm nhiễm tề phương thảo", ha ha..."

Sư gia kinh ngạc nhìn hắn: "Ngươi có đọc sách à?"

Tống lão tứ lắc đầu: "Tên là ông ngoại của Phúc Nha đặt, nhạc phụ của ta là tú tài. À, Phúc Nha là tên cúng cơm của nữ nhi ta, nữ nhi ta sinh ra mang theo phúc khí..."

Sư gia không kiên nhẫn cắt ngang lời hắn: "Đăng ký xong rồi, đi bên kia lĩnh tiền đi!"

Tống lão tứ vội vàng đi, giày cũng suýt rớt, cuối cùng cũng lĩnh được 50 văn tiền. Hắn chưa bao giờ cầm nhiều tiền như vậy trong tay, tâm trạng có chút kích động, nắm chặt chuỗi tiền đồng, sợ nó bay mất. Đây là số tiền đầu tiên trong đời hắn, do nữ nhi mang lại! Nữ nhi mới sinh ra được một tháng, hắn đã được hưởng phúc của nữ nhi, cảm động vô cùng...

Phúc Nha nhận ra tình yêu thương của cha đột nhiên bùng nổ, vẻ mặt có chút khó hiểu. Chẳng lẽ chỉ vì mới nhận được 50 văn tiền? Sao lại thế? Tương lai, nàng nhất định sẽ mang lại cuộc sống giàu sang sung túc cho cả nhà!

“Ngốc đứng đó làm gì? Mau đưa đây!” Vừa mới đến tay Tống lão tứ, chuỗi tiền đồng còn chưa kịp ấm nóng đã bị Ngô bà tử giật phắt lại. “Tiền này là Phúc Nha kiếm được, ai cũng đừng hòng lấy của nàng! Đi, lên phố mua cho tôn nữ ta đồ ăn thức uống!”

Nói xong, vội vã nhét tiền đồng vào lòng ngực, bước đi lảo đảo như không còn nhận thức ra xung quanh. Đi ra khỏi nha môn với vẻ ngoài của một kẻ giàu có bạc vạn. Đáng tiếc, những mảng vá chồng mảng vá trên quần áo đã tố cáo thân phận bần hàn của bà.

“Mua gì đây?” Tôn nữ còn quá nhỏ, chỉ có thể bú sữa bột. Nàng còn bé tạm thời không cần mua đồ ăn, vậy… Mua thêm hai bộ quần áo cho tôn nữ đi? Hiện tại nàng chỉ mặc đồ lót, toàn là quần áo cũ của vợ lão tứ sửa lại.

Ngô bà tử dừng lại ở tiệm vải ngoài cửa, đưa cho Tống lão tứ cái giỏ đựng hài tử, dặn dò: “Đứng đây ngốc nghếch làm gì, đừng đi lung tung! Coi chừng tôn nữ cho ta, đừng để mẹ mìn nó cướp đi!”

Nghe nói trong thành mẹ mìn thích nhất trộm nữ oa. Trộm mấy cái nữ oa oa dưỡng, chỉ dựa vào lãnh trợ cấp là có thể sinh hoạt thật sự dễ chịu.

Tống lão tứ gắt gao mà ôm cái giỏ, cảnh giác mà nhìn chằm chằm người qua lại, xem ai đều cảm thấy như là mẹ mìn. Đột nhiên, đám người một trận xôn xao, có người hô một giọng nói: “Ngựa nổi chứng!”