Chương 4: Là người của tôi

An Nguyệt cứ chần chừ mãi, hai tay cô bấu chặt vào váy mình.

"Em không muốn hôn tôi?"

Giọng nói lạnh nhạt của cậu làm An Nguyệt rối đến sắp khóc.

Hai mắt cô phiến hồng, rưng rưng lệ.

Lý Minh Khải bỗng nhếch môi cười. Cậu cong người sát lại gần cô, ghé vào tai cô nói nhỏ.

"Em không muốn hôn tôi vậy thì chúng ta chơi cái khác."

An Nguyệt thấy tai mình có chút ngứa ngáy khó chịu.

Lý Minh Khải nói xong liền vươn đầu lưỡi liếʍ nhẹ vành tai non mềm của cô. Cảm thấy vẫn chưa đủ thỏa mãn liềm há miệng ngậm lấy nó cắи ʍút̼.

"Huhu... Anh làm gì vậy?"

Cảm giác nhói đau ở tai làm An Nguyệt không nhịn được bật khóc, cô bé sợ lắm rồi.

Nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô, cậu như bị kí©h thí©ɧ hơn mà càng ra sức mυ"ŧ lấy, vòng tay cũng siết chặt cô vào lòng.

Lý Minh Khải không biết từ khi nào mình lại có sở thích biếи ŧɦái này. Chắc có lẽ từ giây phút nhìn thấy cô, cậu đã sinh ra du͙© vọиɠ đối với cô rồi.

"Huhu... Sợ... đau quá."

Nghe cô kêu đau, Lý Minh Khải mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô. Rồi lại cúi xuống liếʍ những giọt nước mắt đang chảy không ngừng trên hai má cô.

"Ngoan, không khóc."

"Huhu... Hức..."

"Tôi không làm nữa. Mau nín đi."

"Hức... Hic..."

An Nguyệt muốn không khóc nhưng không ngừng được, cô bé nấc lên vài tiếng uất ức.

Lý Minh Khải lại cười, đưa tay lau nước mắt cho cô.

"Đúng là đáng thương."

An Nguyệt nhìn cậu, khuôn mặt mếu máo.

"Em năm nay bao nhiêu tuổi?"

Dù đang khóc nhưng nghe cậu hỏi cô vẫn cố trả lời.

"Sau... sáu... tuổi ạ...hic.."

"Ngoan lắm."

Lý Minh Khải hài lòng véo má cô, cậu lại đưa tay bế cô lên, để cô ngồi trên đùi mình.

"Sáu tuổi thì còn quá nhỏ..."

Lý Minh Khải tự mình lẩm bẩm, rồi lại cúi đầu ghé sát mặt An Nguyệt.

"Bây giờ em đã là người của Lý gia, cũng chính là người của tôi. Tôi nói gì em cũng phải ngoan ngoãn nghe theo, biết chưa?"

An Nguyệt nào dám nói không với cậu. Cô gật gật đầu nghe theo.

"Không được nói với ai chuyện giữa hai chúng ta, biết chưa?"

An Nguyệt lại ngoan ngoãn gật đầu.

Lý Minh Khải hài lòng hôn lên má cô một cái rồi bế cô đi đến giường.

"Giờ thì nghe lời ngủ đi."

Ngay khi được cậu thả xuống giường, An Nguyệt liền chui nhanh vào chăn, trùm kín cả người.

Lý Minh Khải không nhịn được bật cười. Càng nhìn cô, cậu lại càng thấy thuận mắt. Cô như sinh ra là để dành riêng cho cậu vậy.

"Đồ đáng yêu này! Em không thấy khó thở à?"

An Nguyệt trong chăn đã sắp không chịu nổi, nghe cậu nói liền ló đầu ra, chớp chớp đôi mắt nhìn cậu.

Lý Minh Khải ngồi xuống giường. Thấy cậu vừa động An Nguyệt lại rụt đầu vào chăn.

"Em sợ tôi đến vậy à?"

"Được rồi, tôi không trêu chọc em nữa. Mau ra đây!"

An Nguyệt lần nữa ló đầu ra, cảnh giác nhìn cậu.

Lý Minh Khải cong khóe môi, đưa tay vuốt đỉnh đầu cô vài cái.

"Đừng sợ tôi, sau này em sẽ phải ở bên cạnh tôi cả đời. Vậy nên hãy tập làm quen đi."