Chương 10: 9 năm sau

9 năm sau...

"An Nguyệt, cậu định thi vào trường nào vậy?"

"Mình muốn vào đại học C."

An Nguyệt mỉm cười nhìn Hạ Yến. Hạ Yến là cô bạn thân suốt thời đi học của An Nguyệt. Mà Hạ Yến lúc này cũng nhìn An Nguyệt bằng ánh mắt vui mừng.

"Tớ cũng muốn vào đại học C, chúng ta cùng cố gắng nhé."

"Ừm."

Đúng lúc hai người đang nói chuyện vui vẻ thì bất ngờ một trái bóng không biết từ đâu lao về phía An Nguyệt.

"Á!"

An Nguyệt không kịp tránh, trái bóng đá trúng vào chân cô đau điếng.

"An Nguyệt!"

Hạ Yến bên cạnh cũng không phản ứng kịp. Đến khi trái bóng lăn đi cô mới hoảng hốt nhìn vào chân An Nguyệt.

"Cậu có sao không?"

Chỗ bị đánh trúng đã đỏ bừng, nổi bật trên làn da trắng sáng. An Nguyệt đau đến nước mắt cũng sắp rơi ra.

"Xin lỗi! Tôi thật sự không cố ý."

Thủ phạm đá trái bóng kia đã chạy đến. Cậu ta nhìn vết thương của An Nguyệt liền bối rối.

"Tôi đưa cậu đến phòng y tế."

Vừa nói cậu muốn đưa tay đỡ lấy An Nguyệt nhưng cô đã tránh đi.

"Không cần đâu. Yến Yến cậu đi cùng mình đi."

"Được, mình đỡ cậu."

Nhưng có vẻ vết thương động trúng xương nên An Nguyệt vừa động liền thấy đau hơn. Nước mắt không nhịn được tuôn ra.

An Nguyệt vội đưa tay lau đi, thật tình cô không muốn khóc chút nào, lại còn ở chỗ đông người.

Cậu bạn bên cạnh thấy vậy không nói gì liền đưa tay bế cô lên dưới ánh nhìn của mọi người.

Cậu ta bước đi nhanh về phía phòng y tế, An Nguyệt ở trên tay cậu như không có trọng lực.

"Này..." Hạ Yến sau khi hoàn hồn cũng vội chạy theo.

Trong phòng y tế, An Nguyệt đã được bôi thuốc xong. Vết thương lúc này đã sưng lên thấy rõ.

Cô túc trực phòng y tế nhíu mày:

"Đám con trai tụi con chơi mà không chú ý gì cả. Thiệt là..."

Cậu bạn biết là lỗi của mình, từ nãy giờ cậu cứ nhìn An Nguyệt chằm chằm.

"Vết thương thế này không tiện đi lại, con mượn tạm xe lăn trường một hay hai ngày đi."

"Dạ, con cảm ơn cô."

Hạ Yến bên cạnh lo lắng nói:

"Hay gọi người nhà lên đón cậu, thế này nên về nghỉ một hôm đi."

An Nguyệt nghe xong liền không chút suy nghĩ từ chối:

"Không sao đâu, mình chịu được."

"Thiệt hết nói nổi cậu."

Hạ Yến đi đến muốn đẩy xe lăn giúp cô nhưng đã có người nhanh hơn.

"Để tôi."

An Nguyệt được đưa về lớp, cậu bạn kia lại lần nữa bế cô ngồi vào bàn học.

"Tôi tên Trần Hạo. Lúc hết giờ học tôi sẽ đến đỡ cậu lên xe, chờ tôi."

Nói xong Trần Hạo quay về lớp mình. Trước khi đi khỏi cậu còn quay lại nhìn An Nguyệt lần nữa.