Chương 34

Lúc Tử Đồng mơ màng tỉnh lại, lập tức kinh ngạc thấy cơ thể không một mảnh vải che thân, muốn giơ tay níu lấy tấm chăn bên cạnh che lại, nhưng cả người lại vô lực, thậm chí...

Bên tai truyền đến tiếng xích sắt đung đưa vang lên, cô khó khăn quay đầu, mới phát hiện, hai tay mình đều đã bị xích sắt xích lại, buộc liên tục đến đầu giường.

"Tỉnh rồi?"

Tiếng nói ôn nhu quen thuộc vang lên bên tai, Tử Đồng mơ màng xoay đầu, mới nhận ra Âu Niệm Tuyết sớm đã đứng bên cạnh mép giường.

Nhưng mà, chị ấy cũng như mình, trên người không một mảnh vải, thân mình gầy gò mềm mại xinh đẹp trắng như tuyết bại lộ trong không khí, đặc biệt khỏa mềm mại xinh xắn trắng nõn bên trên, trở nên mượt mà bóng loáng phá lệ mê người.

Lúc này Tử Đồng mới nhớ ra, ban nãy cô bị Âu Niệm Tuyết tiêm thuốc, sau đó bị ép uống loại chất lỏng không mùi không vị, dẫn đến hôn mê.

Âu Niệm Tuyết nhẹ nhàng vuốt ve cái xích sắt bóng loáng xích cổ tay Tử Đồng, khóe miệng nâng lên nụ cười mị hoặc, nói.

"Em tỉnh lại sớm hơn dự tính của chị mấy tiếng, xem ra buộc xích sắt cho em, là đúng..."

Vốn dược hiệu của thuốc mê cũng rất mạnh, nhưng không ngờ chưa đến mấy giờ Tử Đồng đã tỉnh lại, xem ra trước đó chuẩn bị xích sắt khóa em ấy lại là lựa chọn cực kỳ chính xác.

Sau khi Tử Đồng hôn mê, nàng liền gọi Mary giúp nàng đưa Tử Đồng về phòng, nói với Mary là Tử Đồng lên cơn sốt nên ngất xỉu, ở chỗ nàng có thuốc giảm sốt, cũng không cần gọi bác sĩ lại, mấy ngày tới Tử Đồng sẽ nghỉ ngơi trong phòng nàng, không cần vào phòng quét dọn. Lúc Mary còn chưa đáp lại, Âu Niệm Tuyết liền cõng Tử Đồng vào phòng, đóng cửa lại.

Sở dĩ nàng làm vậy, là sợ lỡ như Âu Trạch liên lạc cho Tử Đồng hay nàng, nàng không cách nào ứng đối, đến lúc đó có Mary làm nhân chứng.

Đôi môi Tử Đồng khẽ nhúc nhích, nói.

"Đại tiểu thư... đừng..."

Tình cảnh như vậy khiến cô kinh hoảng bối rối, chỉ có khẩn cầu Âu Niệm Tuyết tha cho mình.

Đầu tiên Âu Niệm Tuyết hơi sững sốt, trong con ngươi thoáng qua một tia giãy giụa cùng do dự, nhưng sau đó tàn đi. Nàng cúi ngực xuống, nhẹ hôn lên gương mặt Tử Đồng, nói.

"Em yêu chị, chị sẽ tha cho em."

Chiếc lưỡi trơn mềm của nàng chậm rãi lướt qua vết sẹo hồng nhạt bên má trái, cảm giác làn da nơi đó hơi nhô lên, một mực đau lòng dùng lưỡi khẽ liếʍ nơi đó, cho đến khi đến bên tai...

Tử Đồng nghiêng đầu né tránh Âu Niệm Tuyết thân mật, nhưng lại không có sức lực, chỉ đành trơ mắt nhìn Âu Niệm Tuyết tiếp tục xâm phạm mình.

"Đừng như vậy..."

Bây giờ để cô nói được một lời, đều rất tốn sức.

Âu Niệm Tuyết dừng động tác, trán để trên trán Tử Đồng, bắt đầu hôn chiếc môi mỏng nhỏ béo mập của cô.

"Em sẽ ở bên chị, không thích bất kỳ ai chứ?"

Cho dù bây giờ Tử Đồng đồng ý, nàng cũng sẽ không tha cho Tử Đồng, bởi vì từ lúc nàng cởi lớp vải mặc trên người Tử Đồng xuống, đã liền không khống chế được du͙© vọиɠ trong nội tâm tràn ra như con mãnh thú, nàng si mê Tử Đồng đã vượt quá xa dự đoán của nàng.

Tử Đồng cũng không đồng ý, mà ở trong trạng thái nhẫn nhịn không lên tiếng, nhắm chặt hai mắt, thân người căng thẳng, khẽ run rẩy.

Tử Đồng phản kháng trong im lặng, không thể nghi ngờ đã chọc giận Âu Niệm Tuyết, nếu Tử Đồng đồng ý, sau này nàng có thể không cần lại trái với ý bản thân tiêm thuốc cho Tử Đồng, nếu Tử Đồng vẫn không thỏa hiệp, nàng liền sẽ tiếp tục tiêm loại thuốc này, cho đến khi cuộc sống sau này của cô chỉ có thể lệ thuộc vào nàng.

Tử Đồng sẽ không nói dối nàng, nàng rõ điều này hơn ai hết.

Âu Niệm Tuyết lên giường, dáng người trần trụi xinh đẹp bao phủ lên Tử Đồng.

"Mở mắt ra, nhìn chị, chị là Âu Niệm Tuyết..."

Âu Niệm Tuyết cắn xé cái tai béo mập nhạy cảm của Tử Đồng, khiến Tử Đồng bị đau mở mắt.

"Đừng..."

Tử Đồng lần nữa cầu khẩn, nhưng ngay sau đó liền bị nụ hôn của Âu Niệm Tuyết phong bế môi lại, tất cả lời muốn nói đều bị miệng lưỡi quất quít giữ lại.

Âu Niệm Tuyết hôn rất sâu, sâu đến thăm dò bên trong cuống họng cô, xém chút nữa để Tử Đồng nghẹt thở. Từ đầu đến cuối cô đều không phát ra tiếng, im lặng chống cự Âu Niệm Tuyết.

Đợi sau khi Âu Niệm Tuyết dùng đầu lưỡi xinh xắn càn quét qua vô số lần mỗi một xó xỉnh trong cuống họng Tử Đồng, nàng mới quyến luyến không thôi thối lui ra ngoài, chỉ là nơi môi giao môi, có một sợi chỉ bạc trong suốt buộc cả hai lại. Lôi kéo, gãy lìa, Âu Niệm Tuyết không nhịn được lại bắt đầu hôn lên đôi môi có vẻ đã hơi sưng đỏ kia, cho đến khi nó trở nên càng thêm ướŧ áŧ sưng đỏ.

Âu Niệm Tuyết đương nhiên sẽ không trực tiếp tiến vào chủ đề, nàng thật muốn từ từ thưởng thức thân thể trẻ trung nhưng lại chứa nhiều tiềm ẩn của Tử Đồng, cho dù gầy yếu mỏng manh như tờ giấy vậy nhưng bên trên lại hiện đầy những vết thương nông cạn không giống nhau, nàng cũng không ngại, ngược lại cảm thấy đó mới chính là Tử Đồng, là Tử Đồng thuộc về nàng. Sắc mặt cô ấy trắng như nàng, thế nhưng cũng không phải tái nhợt không có chút máu, mà là long lanh trong suốt trắng như tuyết như hoa vậy...

Trái tim Âu Niệm Tuyết đập rộn lên, thần sắc lộ ra mê luyến không thể lường được, tại sao nàng có thể yêu một người đến mức này đây?

"Tử Đồng, chị thật sự rất yêu em, rất yêu..."

Hai gò má Âu Niệm Tuyết đỏ ửng, hơi thở bấn loạn, lẩm bẩm nói.

"Đừng động vào tôi."

Còn Tử Đồng đáp lại nàng, lại là bốn chữ lạnh lùng, lộ ra vẻ kiên quyết của cô.

Trái tim nàng, sau khi nghe, thật sâu đau nhói.

"Em cứ như vậy thích hắn sao?"

Âu Niệm Tuyết bao phủ trên người Tử Đồng, đôi mắt rực đỏ có chỗ không đúng quát Tử Đồng.

Tử Đồng không trả lời gì thêm, mà là dùng đôi mắt hững hờ đối mặt Âu Niệm Tuyết, tựa như Âu Niệm Tuyết người này, cô không hề để vào mắt.

"Em có biết chị yêu em nhiều lắm không?"

Âu Niệm Tuyết cắn chặt hàm nói.

"Khẳng định em không biết..." sau đó nàng tự nhiên đáp.

"Tôi không muốn biết!"

Thanh âm Tử Đồng càng phát ra lạnh lùng, thân thể Âu Niệm Tuyết nóng hổi không ngừng âu yếm da thịt cô, cô lại càng phẫn nộ, cô tin tưởng Âu Niệm Tuyết đến vậy, thề bảo vệ cho nàng thật tốt, thế nhưng cuối cùng, nàng lại đối đãi mình như vậy...

"Em phải biết!"

Âu Niệm Tuyết hoàn toàn bị chọc giận, như con dã thú nổi điên, bắt đầu không chút kiêng kỵ cắn xé thân thể Tử Đồng.

Cổ, xương quai xanh, thậm chí da thịt trước ngực cũng tràn đầy dấu răng lả lướt của Âu Niệm Tuyết, trên dấu răng có một chút máu, có thể thấy Âu Niệm Tuyết muốn dùng sức, nhưng lại không nỡ...

Tử Đồng trong lúc Âu Niệm Tuyết tàn phá cô, ngay cả một tiếng hừ cũng không kêu, như tử thi vậy, im lặng nhắm mắt...

"Em đang suy nghĩ gì vậy?"

Âu Niệm Tuyết ôm mặt cô, âm trầm hỏi.

"Đang suy nghĩ, hắn sẽ đến cứu em sao?"

"Em đừng vọng tưởng, chị sẽ không để bất kỳ một ai lấy được em, cho dù là hắn cũng không được, em là của một mình chị!"

Thấy Tử Đồng không để ý đến mình, Âu Niệm Tuyết tức giận cắn lỗ tai cô.

Bên tai cực kỳ nhạy cảm, Tử Đồng bị đau kêu rên, lại càng kí©h thí©ɧ Âu Niệm Tuyết điên cuồng xâm lược.

Nàng mυ"ŧ lấy một bên tai Tử Đồng, không ngừng dùng chiếc lưỡi đi sâu vào trong, để cho nơi đó cũng ướŧ áŧ như bên dưới của nàng vậy. Trong lòng nàng như có ngọn lửa đang cháy hừng hực, cũng không biết phải làm sao mới dập tắt được, thống khổ, khó chịu, kéo nhau mà tới...

"Rốt cuộc phải làm thế nào, em mới hiểu, em là của chị chứ?"

Âu Niệm Tuyết mυ"ŧ cổ Tử Đồng, chậm rãi mở miệng.

"Van xin chị, đừng tiếp tục nữa..."

Cả người Tử Đồng bắt đầu run rẩy, bây giờ cô đang khủng hoảng ở vào mức cao nhất, ký ức tăm tối sâu trong đầu cuồn cuộn kéo đến, khiến cô trở nên yết ớt sợ hãi, kinh hoảng. Hết thảy tựa như tình cảnh năm cô mười tuổi, vô lực giãy giụa phản kháng, chỉ đành chờ đợi người kia đến cứu thoát cô...

Bỗng nhiên, chỗ mẫn cảm trước ngực, bị cảm giác nóng bỏng bao bọc, thần trí Tử Đồng dường như sắp tan vỡ, trong miệng không ngừng nhả ra.

"Đừng mà... đừng tới đây..."

Xung quanh dị thường trở nên mờ tối, bên tai truyền đến vô số tiếng cười ghê tởm, người đàn bà kia từng bước từng bước hướng đến cô...

Âu Niệm Tuyết không để ý tiếng hô đau khổ của Tử Đồng, bắt đầu mυ"ŧ lấy đầṳ ѵú xinh xắn béo mập của cô, gặm cắn, lôi kéo...

Cho đến khi đầṳ ѵú màu hồng theo bản năng trở nên cứng rắn, Âu Niệm Tuyết mới choáng váng hưng phấn tỉ mỉ liếʍ xung quanh, thỉnh thoảng đυ.ng chạm đầṳ ѵú ngọt ngào phủ đầy trong miệng mình.

Đầu lưỡi như loài kiến gặm nhắm vậy, từ từ quét qua ngực Tử Đồng, đi xuống, bắt đầu xâm phạm vết sẹo sâu sắc trên chiếc bụng bóng loáng của cô. Nơi đó, là nơi tên côn đồ đã đâm một dao.

"Còn đau không?"

Âu Niệm Tuyết nhìn vết sẹo rõ ràng, tuy lòng đau như cắt, nhưng nàng đã không thể ngăn chặn được oán hận cùng du͙© vọиɠ mãnh liệt trong nội tâm rồi...

"Chị thổi sẽ hết đau ngay..."

Âu Niệm Tuyết thổi thổi liếʍ liếʍ, động tác êm ái, để Tử Đồng có chút hốt hoảng.

"Cứu tôi với..."

Tử Đồng phát ra tiếng kêu cứu không thể nghe thấy. Cô cảm thấy mình đang bị lật thuyền chết chìm giữa biển khơi, sắp không thể thở được, hy vọng người kia có thể nhanh chóng tới giải cứu cho mình.

Rốt cuộc, tiếng kêu cứu kia đã hoàn toàn chặt đứt tia lý trí vốn yếu ớt cuối cùng của Âu Niệm Tuyết.

"Muốn hắn phải không?"

Tiếng nói Âu Niệm Tuyết vừa dứt, sau đó quỳ ngồi bên chân Tử Đồng, thô bạo tách ra hai chân bóng loáng thon dài của cô. Bởi vì động tác quá mạnh, lôi kéo đến xích sắt xích hai tay Tử Đồng, để cho sợi xích đung đưa vang lên tiếng.

Hai tay Âu Niệm Tuyết đè lại bắp đùi trong của cô, khiến cô mở ra độ cong rất rộng, dường như cả Tử Đồng cũng có thể thấy được cánh rừng màu đen thưa thớt chỗ cánh hoa bên dưới của mình.

"Nhìn xem, em sẽ thuộc về chị như thế nào?"

Vừa dứt lời, Âu Niệm Tuyết liền vùi đầu giữa hai chân cô, đưa ra chiếc lưỡi trơn trượt, tách ra cánh hoa tinh xảo béo mập của Tử Đồng, đi sâu vào trong cơ thể cô...