Chương 47

Mạch Dư Ninh nghe vậy, sắc mặt lạnh tựa như băng sương, cô không hiểu Lạc Khuynh Nhan người phụ nữ này rốt cuộc đáng giá cho An Mộ Ca vì cổ mà làm vậy.

"Sao hả?" An Mộ Ca hỏi lần nữa.

Ánh mắt Mạch Dư Ninh lạnh buốt, dứt khoát quay đầu, không lại nhìn An Mộ Ca, cô không thích ánh mắt lúc này của An Mộ Ca. Bởi vì trong đôi con ngươi xinh đẹp xanh thẳm kia đều là Lạc Khuynh Nhan, chưa bao giờ có cô tồn tại.

"Đợi Âu Niệm Tuyết lấy được Thất Liên Hội rồi mới nói, nhưng mà yêu cầu của em, tôi sẽ thận trọng xem xét."

Mạch Dư Ninh lạnh lùng nói.

An Mộ Ca ngược lại cười nói.

"Đương nhiên, tôi sẽ không để chị giúp tôi mà trắng tay, đến lúc đó tôi sẽ..."

An Mộ Ca còn chưa nói xong liền lập tức bị Mạch Dư Ninh cắt ngang.

"Trên cơ bản tôi không quan tâm đến những thứ ấy!"

Lúc Mạch Dư Ninh nói những lời này, dường như là quát lên, mang mười phần sát khí, hoàn toàn không giống cô lúc tỉnh táo bình thường.

"Chị đừng có nhất kinh nhất sạ* vậy chứ, dọa tôi hết cả hồn."

(*) Chuyện không nhưng phản ứng thái quá.

Đầu tiên An Mộ Ca bị giọng điệu của Mạch Dư Ninh dọa cho nhảy dựng, nhưng ngay sau đó cô lại kịp phản ứng, cô biết Mạch Dư Ninh không quan tâm những thứ này, nhưng cô chỉ có thể hứa hẹn những thứ này, những thứ khác cô không làm được, cũng không có khả năng đi làm.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, sau khi được Mạch Dư Ninh cho phép, cửa bị đẩy ra, người bước vào là một ông lão đầu tóc trắng xóa. Chỉ là ánh mắt ông ấy cực kỳ sắc bén, dường như nhìn một cái liền có thể nhìn thấu bản chất con người.

Sau khi lão nhân kia bước vào, rất bình tĩnh quan sát An Mộ Ca, sau đó lộ ra nụ cười nhìn Mạch Dư Ninh.

"Dư Ninh, hôm nay dẫn bạn về làm khách sao? Sao không giới thiệu một chút."

Giọng ông lão hết sức hiền hòa, nhưng lại thấm ra một tia cung kính.

Mạch Dư Ninh chỉ liếc mắt ông lão một cái, cười lạnh nói.

"Lão Mạch, em ấy là người của tôi, đã biết thân phận của tôi, đừng đóng giả nữa."

Nếu An Mộ Ca đã biết cô là Mạch Dư Ninh giả, bây giờ vẫn tiếp tục đóng kịch không khỏi quá ra vẻ.

Lão Mạch có chút kinh ngạc, người của BOSS, nhưng rõ ràng cô gái người lai mặt mũi kiều mỵ trước mắt này là tiểu thư An Đức Mỗ tiếng tăm lừng lẫy trên thương trường quốc tế, hay là tiểu thư An Đức Mỗ cũng là người mình?

"Gần đây tôi vừa thu nhận, chỗ Master tạm thời vẫn còn chưa biết, ông đừng lỡ mồm lỡ miệng!"

Lúc lão Mạch còn chưa tỉnh hồn, Mạch Dư Ninh dùng một loại ngôn ngữ An Mộ Ca nghe không hiểu cảnh cáo lão Mạch. Nếu người nọ biết được, An Mộ Ca chắc chắn không thể sống. Còn may lão Mạch do chính cô thu nhận vào tổ chức, trực tiếp nghe lệnh của cô.

Lão Mạch lập tức gật đầu.

"Vâng..."

Mạch gia có thể đạt được địa vị thành tựu như ngày nay tại Kinh Cảng thành, hoàn toàn đều nhờ vào Mạch Dư Ninh và tổ chức âm thầm phía sau trợ giúp, hắn nhưng lại không đắc tội nổi.

An Mộ Ca nghi ngờ, rốt cuộc bọn họ đang nói gì, hơn nữa giọng điệu Mạch Dư Ninh rõ ràng đang cảnh cáo, vô cùng nghiêm nghị. Chỉ là, loại ngôn ngữ này mặc dù cô không nghe hiểu, nhưng cũng không phải chưa từng nghe qua, chỉ là nhất thời không nhớ nổi.

"Ông đến đây rốt cuộc có chuyện gì?"

Mạch Dư Ninh khôi phục tiếng Trung, hỏi. Cô cũng không để ý đến An Mộ Ca, có những lời nên nói, có những lời không nên nói, lão Mạch xảo huyệt hẳn sẽ biết, chỉ cần người không biết đến Master, hắn cũng sẽ không tiết lộ nửa câu liên quan đến chuyện trong tổ chức.

Lão Mạch mới lên tiếng.

"Là như vầy, hội trưởng Thất Liên Hội đã qua đời, Mạch gia chúng ta theo lý nên đi viếng..."

Thuận tiện quan sát một chút tình hình lúc này của Thất Liên Hội, tin tưởng một phen sẽ có kịch hay, không biết có lợi cho Mạch gia hay không.

"Mạch Khải cùng đi không?"

Mạch Dư Ninh nhàn nhạt hỏi.

Lão Mạch lập tức quỳ xuống, hoảng sợ nói.

"Khải nhi nhỏ dại không hiểu chuyện, hy vọng BOSS đại nhân đừng chấp nhất với tiểu nhân..."

Mạch Khải, là con trai duy nhất của lão Mạch, cũng là người nối nghiệp nhiệm kỳ kế của Mạch thị, hơn nữa đầu óc thông minh, giỏi mưu tính. Chỉ có điều sau khi Mạch Dư Ninh xuất hiện, hắn cực mạnh cảm nhận được nguy cơ, sợ Mạch Dư Ninh gọi là chị hai của hắn sẽ đoạt mất vị trí nối nghiệp của hắn, vì vậy khắp nơi đều gây khó dễ Mạch Dư Ninh, dù sao lão Mạch nhìn thấy vẻ mặt Mạch Dư Ninh lúc nào cũng ôn hòa, nhìn qua cực kỳ yêu thích.

Thực ra không phải vậy, mỗi lần lão Mạch nhìn Mạch Dư Ninh đều không yêu thích, rõ ràng là sợ hãi, chỉ là trước mặt có người bên cạnh, hắn phải đóng giả bộ dạng ba của Mạch Dư Ninh. Trong Mạch gia, ngoại trừ hắn, chính là Vương Cẩm do Mạch Dư Ninh đem theo biết thân phận thật sự của Mạch Dư Ninh, ngay cả Mạch phu nhân vợ hiện tại của lão Mạch cũng không biết thân phận thật sự của Mạch Dư Ninh. Chỉ là, bởi vì thân phận hiện tại của Mạch Dư Ninh là con gái do vợ trước sinh, những người còn lại trong Mạch gia ít nhiều đều có chút loại trừ cô, chỉ là mỗi lần đều bị lão Mạch nghiêm nghị phê bình, dần dà trở nên mỗi lúc một căm ghét Mạch Dư Ninh.

An Mộ Ca càng nghi hoặc, cho dù Mạch Dư Ninh là người của gia tộc Blume cũng không đến nỗi để lão Mạch quỳ xuống đi! Phản ứng của lão Mạch thật giống như thái giám thời Trung Quốc cổ đại, chỉ còn chưa ôm lấy chân Mạch Dư Ninh, cầu xin cô tha mạng.

Mạch Dư Ninh cau mày.

"Tôi chỉ hỏi hắn có đi hay không?"

"Hắn sẽ không đi." Lão Mạch vội vàng nói.

"Nếu là viếng Âu Trạch, vậy thì cả Mạch gia nên cùng đi, ông và tôi đi trước, thật không có thành ý, bây giờ ông hãy đi thông báo cho bọn họ."

Mạch Dư Ninh nói, vậy mới có thể che tai mắt.

"Vâng, vâng, thuộc hạ lập tức đi chuẩn bị."

Lão Mạch vội vàng đứng dậy, rời khỏi phạm vi tầm mắt Mạch Dư Ninh.

An Mộ Ca đối với lão Mạch vẫn có chút hiểu biết, lão Mạch trên thương trường trải nhiều sóng gió ít nhiều gì vẫn nên có chút lòng kiêu ngạo, làm sao vừa thấy Mạch Dư Ninh thì giống như chuột sống dưới cống nhìn thấy mèo, rốt cuộc Mạch Dư Ninh có thân phận bực nào ở gia tộc Blume, làm sao khống chế được Mạch gia? Huống hồ, gia tộc An Đức Mỗ chưa chắc sẽ khống chế được Mạch gia, thậm chí còn để lão Mạch như vậy, ngoại trừ trong tay Mạch Dư Ninh đang nắm được đằng chuôi nào đó của Mạch thị!

"Em muốn suy đoán như thế nào cũng không sao, lát nữa em hãy theo Vương Cẩm ra vườn riêng sau núi mà nghỉ ngơi."

Mạch Dư Ninh đứng dậy chuẩn bị rời đi. Cô biết lúc này An Mộ Ca đối với thân phận của cô đã nổi lên nghi ngờ, nhưng thân phận của cô há có thể để An Mộ Ca đoán được.

"Chị đây là muốn đổi thành giam lỏng tôi sao?" An Mộ Ca híp mắt, tức giận hỏi.

Mạch Dư Ninh lắc đầu.

"Em muốn ra ngoài cũng không hề gì, chỉ là điểm dừng chân của em vẫn sẽ là nơi này thôi."

Nói xong, Mạch Dư Ninh rời đi.

An Mộ Ca không thể hiểu được, rốt cuộc Mạch Dư Ninh muốn làm gì đây?

Lúc này Âu gia đã bố trí thành màu trắng đen, ngoài cửa lớn để các loại vòng hoa tưởng niệm, chỉ là không có mặt Âu Dịch và Âu Niệm Tuyết ở đây.

"Đại tiểu thư nằm viện?"

Xích Viêm nhận được tin tức, dường như là Âu Niệm Tuyết không tiếp thụ được Âu Trạch bệnh qua đời, đã ngất đi.

"Ừ, nhưng mà trước khi hội trưởng qua đời, đại tiểu thư luôn một mực trong phòng bệnh, như vậy, đại tiểu thư có thoát khỏi hiềm nghi hay không."

Tranh Li lo lắng nói.

Xích Viêm xem thường.

"Vậy thì sao, lấy ba người chúng ta trấn áp vài người ở Thất Liên Hội, lúc đó xem tình thế mà làm, huống hồ đại tiểu thư vốn là người kế thừa chân chính của Thất Liên Hội!"

Âu Trạch vừa chết, Xích Viêm là người vui mừng hơn bất kỳ ai.

"Nhưng mà, chỗ thiếu chủ phải làm sao? Dù sao chỗ luật sư Lâm không có phần di chúc còn lại của Âu Trạch, không biết tập đoàn Thất Liên rốt cuộc thuộc về ai!"

Vào sáng sớm, Thất Liên Hội đã định xong, Âu Trạch vừa chết, Âu Dịch lên kế vị, nhưng số tài sản khổng lồ của tập đoàn Thất Liên cũng chưa biết sẽ vào tay ai.

"Bất kể thế nào, trước lúc di chúc còn chưa ra ánh sáng, thì chặn nó lại!"

Bọn họ bây giờ đều hết sức đi điều tra phần di chúc kia rốt cuộc nằm ở đâu, nếu như không có lập, vậy cổ phần lúc Âu Trạch còn sống liền chia làm hai, Âu Dịch và Âu Niệm Tuyết mỗi người một phần, như vậy cộng thêm số cổ phần của bọn họ, Âu Niệm Tuyết tuyệt đối có thể lấy được tập đoàn Thất Liên.

"Bây giờ Hoàng Kỳ vẫn đang điều tra, tin tưởng không lâu sau sẽ có manh mối. Hơn nữa, nghe nói hôm nay tất cả đường chủ Thất Liên Hội đều trở lại, đến lúc đó xem số đường chủ còn lại sẽ đứng về bên nào!"

Vậy Tiểu Thất cũng sẽ trở lại? Trong con ngươi Xích Viêm thoáng qua một tia lệ khí, hắn mơ hồ đoán được Âu Trạch với Tử Đồng là có quan hệ gì. Nếu vậy, diệt trừ Âu Dịch trước, sau đó đến Tiểu Thất. Bất kỳ người nào ảnh hưởng đại tiểu thư, hắn đều phải diệt trừ hết.

"Đại tiểu thư trở lại rồi..."

Hoàng Kỳ một mực không lộ diện đã xuất hiện.

Xích Viêm hỏi.

"Đại tiểu thư không phải đang hôn mê sao?"

"Nghe nói đại tiểu thư bị bệnh nhưng vẫn kiên trì, muốn xử lý hậu sự của lão gia!"

Nếu là vậy, đại tiểu thư sẽ càng thu được lòng người.

"Thật là ông trời cũng giúp cho ta!"

Xích Viêm cười nói.

Chỉ ngắn ngủi mấy giờ, đại sảnh Âu gia đều tràn đầy những nhân vật nổi tiếng trong Kinh Cảng thành.

"Hừ, thật không biết nha đầu Mạch Dư Ninh kia lại muốn bày quỷ kế gì, lại muốn đi viếng, còn nói gì mà không thích náo nhiệt, làm bộ thanh cao!"

Mạch phu nhân bất mãn nói, bà không biết vì sao Mạch lão gia lại muốn bảo vệ cho Mạch Dư Ninh đồ tiện chủng này, như rất sợ nó sẽ bị ủy khuất gì vậy.

Mạch Khải cười nhạt.

"Từ sau khi nó trở lại, ba lại càng xem thường con, những thứ này đã nằm trong dự liệu."

"Vậy làm sao bây giờ? Khó bảo toàn lão ấy sẽ không thay đổi tâm ý."

Mạch phu nhân không yên tâm hỏi.

"Mẹ, yên tâm đi, con đã nghĩ ra cách đối phó." Mạch Khải nói.

"Cách đối phó gì?"

"Đại tiểu thư Âu gia chẳng phải đã trở lại sao, nếu như con kết hôn với Âu đại tiểu thư, ba cũng khó mà trông chừng được."

Nếu như có được sự ủng hộ từ Thất Liên Hội, Mạch thị là nằm trong tầm tay.

Đương nhiên, Mạch Khải cũng có tư tâm, năm mười tám tuổi lúc nhìn thấy Âu Niệm Tuyết hắn đã vương vấn không quên, nhiều lần tiếp cận Âu Niệm Tuyết, đáng tiếc đều bị Âu Niệm Tuyết coi thường, thậm chí còn bị vệ sĩ bên cạnh Âu Niệm Tuyết xua đuổi. Khi đó Mạch gia còn chưa bằng Âu gia, nhưng lúc này đã không còn giống ngày xưa, tin tưởng hắn muốn theo đuổi Âu Niệm Tuyết nhất định sẽ không có nhiều trở ngại như vậy.

Dù mấy năm này hắn có vô số đàn bà, nhưng hình dáng những cô gái kia ít nhiều đều có chút tương tự Âu Niệm Tuyết, năm đó lúc Âu Niệm Tuyết đi du học, hắn cũng đuổi theo, đáng tiếc lại bị Mạch lão gia cưỡng chế trở về Anh học tài chính chứng khoáng, bằng không nói không chừng hắn sớm đã theo đuổi được Âu Niệm Tuyết.

"Con có nắm chắc đại tiểu thư Âu gia sẽ kết hôn với con không?"

Mạch phu nhân cũng không để mình chịu thiêt, bà tự nhiên biết Âu Niệm Tuyết không phải dạng dễ trêu vào, huống hồ trước kia Âu Niệm Tuyết đã cự tuyệt Mạch Khải rất nhiều lần.

"Nếu cô ấy có hứng thú với chiếc ghế hội trưởng, con sẽ dùng tài lực thế lực trong tay trợ giúp cô ấy, tin tưởng cô ấy sẽ cảm thấy hứng thú."

Mạch Khải hy vọng nhường nào Âu Niệm Tuyết có dã tâm này, như vậy hắn mới có cơ hội tiếp cận Âu Niệm Tuyết.

Từ khi nghe thấy Âu Niệm Tuyết trở về, hắn liền phái người bắt tay điều tra hình dáng Âu Niệm Tuyết, dường như so với lúc trước càng xinh đẹp tuyệt luân, để cho hắn tâm động không thôi, cho nên Âu Niệm Tuyết này là người phụ nữ hắn ngày nhớ đêm mong phải đoạt cho bằng được.

---

"Ngu si đần độn!"

Mạch Dư Ninh ngồi trong xe con, nhìn video hai mẹ con đang tính toán, cười lạnh nói.

Bởi vì Mạch gia và Lăng gia đều là người của đại gia tộc, Âu gia cũng có sắp xếp một phòng khách quý đơn độc cho bọn họ, chỉ là bọn họ cũng không đoán được bên trong có gắn camera mini, càng không ngờ người giám sát sau lưng là Mạch Dư Ninh.

Âu Niệm Tuyết cũng không phải là người để những tên ngu xuẩn như các người có thể hàng phục, cô ta thuộc dạng người nguy hiểm hơn bất kỳ ai, có thể thí mạng người thân, có thể nói gần như là máu lạnh, muốn mơ ước cô ta, chỉ sợ phải trả bằng tính mạng. Chỉ có điều, cô cũng vui vẻ xem màn kịch hay này, nếu Âu Niệm Tuyết diệt trừ tên Mạch Khải này, tin tưởng sẽ vô cùng ngoạn mục.