Chương 49

Âu Niệm Tuyết trong lòng chất chứa nghi ngờ, nhưng vẫn theo cô, hơn nữa còn cho Jeff với Thanh Phong trở về, tránh cho Âu Dịch biết nàng đơn độc đi gặp Tử Đồng, dù sao ba người đều cùng không có mặt thì quá mức rõ ràng rồi.

Một đường đi theo lúc lâu, mới chậm rãi theo được bước chân nhanh nhẹn của Tử Đồng.

Âu gia, Tử Đồng hiểu rõ hơn ai hết, biết nơi nào có thể tránh được camera, biết nơi nào có thể ra ngoài.

Tử Đồng đi đến bên cạnh tường rào, ngẩng đầu nhìn lưới điện cao thế kín mít, lại hồi lâu liếc nhìn Âu Niệm Tuyết đã thở hổn hển. Sau đó bóng người cô chợt lóe lên, leo lên cành khô chắc khỏe trên thân cây to bên cạnh tường rào, mượn sức đàn hồi của nhành cây, vô cùng ung dung phiêu dật rời khỏi tầm mắt Âu Niệm Tuyết.

Âu Niệm Tuyết nhìn mà choáng váng, Tử Đồng trước mắt là để nàng học theo động tác cô rời khỏi, nhưng mà, cơ bản nàng không có thân thủ như Tử Đồng.

Chỉ là, mắt thấy Tử Đồng nhảy ra ngoài tường, Âu Niệm Tuyết cũng cởi giày cao gót, khó nhọc trèo lên cây. Đứng trên thân cây, tay chân Âu Niệm Tuyết cũng phát run, nhưng hết cách rồi, vì Tử Đồng cũng chỉ đành liều mạng, nếu bất hạnh đυ.ng phải lưới điện cao thế, đại khái nhiều nhất chính là bị choáng váng.

Nhắm mắt, cổ chân Âu Niệm Tuyết dùng lực, hăng hái nhảy một cái. Cảm giác thân người nhẹ nhàng, sau đó chính là cảm giác nhanh chóng mất đi trọng lượng, xém chút nữa Âu Niệm Tuyết sợ hãi không có hình tượng la thất thanh lên.

Vốn dĩ nghênh đón nàng là mặt đường nhựa lạnh lẽo để cho xe chạy, kết quả lại là cảm giác mềm mại được ôm vào lòng dị thường quen thuộc, chỉ đáng tiếc, cái ôm trong ngực hơi thở ấy quá mức lạnh lẽo.

Âu Niệm Tuyết theo bản năng ôm lấy cổ Tử Đồng, lăng lăng nhìn cô, cái nhìn không thể tin, Tử Đồng lại sẽ chủ động thân cận...

Sau khi biết rõ tình hình, Âu Niệm Tuyết thoáng chốc tỉnh táo, hai gò má ửng hồng một mảnh, như là ngượng ngùng, nhưng trên tay lại ôm càng chặt...

Tử Đồng cũng không nhìn Âu Niệm Tuyết, sau khi chắc chắn nàng không có việc gì, liền vội vàng buông Âu Niệm Tuyết, như thể tránh khỏi bệnh truyền nhiễm khủng khϊếp vậy.

Động tác Tử Đồng mặc dù không tính là thô bạo, thậm chí có thể miễn cưỡng ôn nhu, nhưng lại vẫn là không dằn được, hơn nữa sắc mặt cô lạnh lẽo tựa như băng hàn, yêu dị linh hoạt kỳ ảo trong con ngươi còn mang theo hoảng sợ, khiến tâm tình Âu Niệm Tuyết nhất thời mây đen giăng đầy.

Tử Đồng xoay người, đi thẳng một mạch về chiếc xe con không xa phía trước...

"Tử Đồng, nếu em sợ chị như vậy, tại sao còn nguyện ý đơn độc gặp chị?"

Ngồi bên vị trí ghế lái, Âu Niệm Tuyết giả bộ thờ ơ hỏi. Lòng nàng có chút không yên, mặc dù nàng thích Tử Đồng đơn độc gặp nàng, nhưng thái độ Tử Đồng vừa rồi giống như xem nàng như ôn dịch vậy, Âu Niệm Tuyết ít nhiều có chút chột dạ.

Tử Đồng cầm tay lái, đầu cũng không chuyển nhẹ nhàng đáp.

"Tôi muốn biết chân tướng!"

"Chân tướng gì?"

Trong lòng Âu Niệm Tuyết kinh hãi, nhưng sắc mặt vẫn biểu lộ không đổi, nàng sợ cô biết nàng có liên quan việc Âu Trạch đột ngột qua đời.

Ngón tay Tử Đồng đặt trên tay lái siết chặt, nhưng cũng không dừng xe, vẫn biểu tình ung dung hỏi.

"Chân tướng lão gia bệnh qua đời."

Nói đến đây, trong con ngươi Tử Đồng thoáng qua một tia lệ khí.

Mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng Âu Niệm Tuyết luôn quá mức để ý Tử Đồng, lập tức phát hiện.

"Em cho rằng cái chết của ba có liên quan đến chị?"

Âu Niệm Tuyết không còn kinh hoảng thất thố, ngược lại quay kiếng xe xuống, nhàn nhã châm một điếu thuốc hút.

"Nếu không thì sao?"

Tử Đồng đạp mạnh ga, xe con nhanh chóng lao đi trên cây cầu cao, suýt nữa va quẹt với xe bên cạnh.

"Trước khi ba qua đời quả thật chị có đơn độc nói chuyện với ông ấy, hơn nữa còn nói chuyện vô cùng quan trọng."

Âu Niệm Tuyết khẽ nhả khói thuốc, giọng với vẻ nghiêm trọng.

"Chuyện gì?" Giọng Tử Đồng không mang thiện ý, chất vấn Âu Niệm Tuyết.

"Nói về em."

Âu Niệm Tuyết dụi tắt điếu thuốc trên tay chưa hút được bao nhiêu, quay đầu, trịnh trọng nói.

Một đạo âm thanh tiếng bánh xe va chạm vào mặt đất vang lên chói tai, Tử Đồng dừng xe, nét mặt cổ quái nhìn Âu Niệm Tuyết, muốn từ trên mặt nàng tìm thấy sự dối trá.

"Rất kỳ quái sao?"

Âu Niệm Tuyết chống lại con ngươi của Tử Đồng, giống như bị vẻ đẹp của nàng hấp dẫn vậy, trong đôi mắt đào hoa lóe lên nồng nặc mê luyến.

Ngược lại lần này Tử Đồng đối mặt chính diện với Âu Niệm Tuyết.

"Rốt cuộc chị đã nói chuyệng gì với lão gia?"

"Ông ấy bảo chị phải chăm sóc em thật tốt!" Mặt Âu Niệm Tuyết đầy ngưng trọng nhìn dung nhan quỷ mị của Tử Đồng, nói dối.

Tử Đồng nhấp mím môi, cô không tin lời nói này của Âu Niệm Tuyết, bởi vì...

Tử Đồng lâm vào trầm tư, còn Âu Niệm Tuyết một bên cẩn thận quan sát vẻ mặt Tử Đồng.

"Ông ấy nói với chị, hôm qua ông ấy bí mật xuất viện, nhưng sáng nay lại phát sinh biến cố, cho nên..."

Âu Niệm Tuyết chú ý sắc mặt Tử Đồng, một bên cẩn thận nói.

"Cho nên cái gì?" Tử Đồng hỏi.

"Cho nên dặn chị phải để ý chăm sóc cho em, bởi vì bây giờ hắn duy nhất tín nhiệm trong Thất Liên Hội chỉ có em và chị."

Những năm qua trên thương trường, trên mặt giao tiếp xã hội Âu Niệm Tuyết học được sự nhanh trí và thủ đoạn, vô cùng biết quan sát nét mặt. Dựa theo lời nói của cô, sau đó...

"Có ý gì?" Ngụy trang của Tử Đồng xem như đã phá giải, thần sắc cô lộ ra nóng nảy rõ ràng.

"Ý chính là nói, anh của chị, không thể tin tưởng!" Âu Niệm Tuyết nói.

"Không thể nào!"

Tử Đồng lớn tiếng vì Âu Dịch cãi lại, khiến Âu Niệm Tuyết hết sức kinh ngạc, Tử Đồng lạnh nhạt như vậy lại sẽ vì Âu Dịch. Hận, đố kỵ, sớm đã không thể hình dung tâm trạng bây giờ của nàng, bây giờ nàng hận không thể để Âu Dịch lập tức biến mất khỏi thế giới này.

Âu Niệm Tuyết cười giễu cợt.

"Hắn là thiếu chủ, tương đương với thái tử kế vị Thất Liên, vua chết, hắn liền có thể ngồi lên vị trí của vua!"

"Thiếu chủ sẽ không làm những chuyện như vậy!"

Lời Âu Niệm Tuyết tồn lại trong lòng cô, thật lâu cũng không thể tản đi. Nhưng cô vẫn tin tưởng Âu Dịch không phải hạng người sẽ gϊếŧ cha, nhưng...

"Sao không thể, Tử Đồng, chẳng lẽ em liền hoàn toàn hiểu rõ hắn sao?"

Âu Niệm Tuyết quả thực không nhịn được Tử Đồng bênh vực cho Âu Dịch, cuồng loạn quát lên.

Tử Đồng im lặng, Âu Niệm Tuyết lại là giận không kềm được, phẫn nộ nắm lấy cánh tay cô.

"Tử Đồng, em vẫn chưa rõ sao? Hắn sợ chị sẽ trở lại đoạt đi địa vị trong Thất Liên Hội của hắn, mới vội vàng hạ độc thủ như vậy, Thất Liên Hội đầu tiên sẽ về tay ai, em hẳn đã biết!"

Âu Niệm Tuyết lay lay thân thể đơn bạc của Tử Đồng, chất vấn. Bây giờ nàng phải giá họa cho Âu Dịch, vừa để Tử Đồng không lại tiếp tục tín nhiệm Âu Dịch, lại có thể để Tử Đồng không còn hoài nghi đề phòng nàng.

Thất Liên Hội sẽ là của ai, toàn thể Thất Liên đều biết, Thất Liên là do ông ngoại Âu Niệm Tuyết sáng lập, mà Âu Dịch với ông ngoại không hề có quan hệ máu mủ, vài bô lão trong hội sẽ không phục.

"Trước khi qua đời ba đã nói với chị, nói Âu Dịch hợp tác với người ngoài chuẩn bị nuốt chửng Thất Liên Hội, nhưng lúc này ông không thể công khai mọi chuyện ra ngoài, bởi vì khắp nơi bên ngoài đều là người do Âu Dịch phái tới giám sát ông, vừa vặn lúc đó chị đến thăm, ông mới vạn bất đắc dĩ nói với chị. Cho dù ông không thích chị, nhưng ít nhất chị sẽ không hại ông, cũng đồng thời bởi vì chị có tình cảm với em, ông mới nói với chị!"

Âu Niệm Tuyết mặt không đỏ tim không gấp nói, như thể mọi chuyện thật sự là như vậy.

"Lão gia vì nguyên nhân gì đột ngột qua đời?"

Tử Đồng giống như bỗng nhiên thanh tỉnh, một lời đâm trúng điểm chính.

Âu Niệm Tuyết híp mắt, bây giờ Tử Đồng không giống như trước dễ gạt như vậy.

"Bởi vì ba càng nói càng kích động, chị thấy có dấu hiệu của bệnh, cho nên lập tức gọi bác sĩ đến, thế nhưng bên trong phòng phẫu thuật phát sinh chuyện gì thì chị không biết."

Âu Niệm Tuyết ám chỉ có lẽ trong phòng phẫu thuật đã có người động tay động chân, còn kẻ sai người táy máy tay chân chính là Âu Dịch.

"Sau đó, chị nghe ba đã qua đời, nhất thời ngất xỉu, nhưng chị vẫn không yên lòng về em, cho nên đã trở lại."

Âu Niệm Tuyết cười yếu ớt, giọng trở nên có chút ôn nhu.

Tử Đồng cúi đầu, yên lặng không lên tiếng.

Âu Niệm Tuyết buông Tử Đồng, sau đó xoa gò má cô, nhẹ giọng nói.

"Tử Đồng, anh hai đã không còn là anh hai của năm đó, hắn đã ba mươi mấy rồi."

Giọng Âu Niệm Tuyết tràn đầy thương tiếc.

"Nhưng hắn đến nay vẫn không kết hôn, thậm chí ngay cả đối tượng kết hôn cũng không có, em không cảm thấy trong đó rất có vấn đề sao?"

Con ngươi Tử Đồng thoáng qua nghi ngờ, nhưng cũng không trả lời Âu Niệm Tuyết.

"Đương nhiên, khẳng định hắn không phải đợi em, bằng không đã sớm thổ lộ với em rồi, dù sao bây giờ đã là người lớn, hơn nữa..."

Âu Niệm Tuyết nâng lên cằm Tử Đồng, để cho cô đối diện mình.

"Bây giờ dung mạo em xuất sắc như vậy, ngay cả chị thân là nữ giới cũng thật sâu mê luyến em."

"Bằng chứng?"

Tử Đồng vô cùng chán ghét Âu Niệm Tuyết tiếp xúc thân thể với cô, đưa tay hơi run rẩy gạt đi cánh tay ngả ngớn của Âu Niệm Tuyết.

Âu Niệm Tuyết cũng không giận, ngược lại cười dị thường mê hoặc.

"Hôm qua chị vừa lấy bệnh tình ba ra uy hϊếp em, hôm nay ba liền qua đời, lá bài cược dùng để uy hϊếp em không còn nữa, chị sẽ không ngu ngốc như vậy chứ?"

"Vậy chị có bằng chứng gì chứng minh là do thiếu chủ làm?" Tử Đồng lạnh lùng nói.

"Chị cũng không dám chắc, chỉ là khi còn sống ba một mực nhắc nhở chị chăm sóc cho em, cẩn thận hắn, hắn cũng có hiềm nghi lớn, hơn nữa rất khó rửa sạch."

Âu Niệm Tuyết không nóng không lạnh nói, nàng căm hận việc ở trong lòng trong mắt Tử Đồng đều chỉ tràn đầy Âu Dịch, cũng hận sự tồn tại của Âu Dịch để Tử Đồng không nhìn thấy được sự tồn tại của nàng.

Tử Đồng nhấp mím môi, sắc mặt khôi phục ung dung, xoay người bắt đầu tiếp tục lái xe...

Âu Niệm Tuyết cho rằng Tử Đồng chỉ là đang suy nghĩ, cũng không giải thích nhiều, bởi vì càng giải thích, sơ hở càng lớn, nàng vẫn là tùy cơ ứng biến sẽ tốt hơn.

Nhìn hai gò má nhợt nhạt của Tử Đồng, Âu Niệm Tuyết đột nhiên thất thật mệt mỏi, rốt cuộc lúc nào mới có được em ấy, dù sao bây giờ em ấy vẫn không thích nàng. Huống hồ còn là chị em ruột, chân tướng này rốt cuộc phải lừa gạt đến khi nào, Xích Viêm thủy chung là trái bom hẹn giờ, cộng thêm lúc này Mạch Khải hình như có khuynh hướng rục rịch đối với nàng rồi...

Hôm nay lúc nàng thấy Mạch Khải, ánh mắt Mạch Khải nhìn nàng hết sức nóng bỏng, thậm chí mượn cớ an ủi để tiếp xúc thân thể nàng, khiến nàng sinh ra chán ghét, không biết rốt cuộc hắn có động cơ gì.

Muốn lấy được Tử Đồng, nhất định phải diệt trừ hết mọi trở ngại, mà những kẻ đó đều là hòn đá ngáng chân trên con đường của nàng, không thể không trừ bỏ...

Nhìn đường phố qua cửa xe ngày càng lạ lẫm, lòng Âu Niệm Tuyết sinh ra cảnh giác.

"Tử Đồng em đây là muốn đi đâu vậy?"

"Bến tàu." Tử Đồng nhàn nhạt đáp.

Âu Niệm Tuyết kinh ngạc.

"Đi bến tàu làm gì?"

Tử Đồng không đáp, tốc độ xe càng lúc càng nhanh, để Âu Niệm Tuyết có một loại cảm giác sắp bay ra ngoài.

Em ấy sẽ không muốn cùng mình lấy mạng đổi mạng chứ.

"Dừng xe!"

Âu Niệm Tuyết sợ hãi kêu lên, vội vàng ngăn cản Tử Đồng. Nàng không muốn cùng Tử Đồng chết chung, lại còn lấy loại phương thức như vậy. Cho dù muốn cùng chết chung với Tử Đồng, cũng là lúc đang với Tử Đồng yêu nhau, như vậy, mới tương đối hạnh phúc.

-----------------------------------------------------------

Lúc nào cũng vậy, nhân vật chính luôn phản diện ╮(╯_╰)╭