Chương 52

Âu Niệm Tuyết ôm rất chặt, tựa như một đứa bé gái mỏng manh yếu ớt ôm chặt lấy chỗ dựa duy nhất của mình, sợ cô sẽ bị người khác cướp đi vậy.

Tử Đồng, nàng không thể buông tay, không thể mất đi, chỉ đành dùng tất cả mọi thủ đoạn và cả thân thể để đoạt lấy, bất kể bản thân cô ấy có nguyện ý hay không.

"Buông tôi ra..."

Tử Đồng không thích Âu Niệm Tuyết đền gần cô, nhưng trong mơ hồ, cô lại có chút hoài niệm cảm thụ ấm áp chưa từng được cảm nhận mà Âu Niệm Tuyết đã dành cho cô năm đó, trong lòng mâu thuẫn không ngớt, lời nói ra khỏi miệng cũng không còn cứng rắn lạnh lùng như băng.

Âu Niệm Tuyết hơi thả lỏng chút, nhưng cũng không hoàn toàn buông ra, nàng mê luyến khí tức Tử Đồng như vậy, là không thể nào tùy tiện buông được. Bây giờ trong đầu nàng trống rỗng, âm mưu quỷ kế gì, chuỗi kế hoạch đoạt vị gì, vào giờ phút này nàng đều quên hết, trong lòng tràn đầy tất cả đều chỉ có Tử Đồng.

"Ngoan ngoãn nghe lời chị, đừng để chị thương tâm..."

Âu Niệm Tuyết đưa tay khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của Tử Đồng, từng chút từng chút một, thủ pháp ôn nhu khác thường, giọng điệu dịu dàng tựa hồ có thể nặn ra nước, cũng tựa như đang hướng Tử Đồng cầu khẩn, giống như đang kể lể nỗi buồn khó thể nói rõ trong lòng.

Tuy nhiên loại thủ pháp này quả thật đã làm Tử Đồng không còn phản kháng, ngược lại dịu ngoan nằm yên trong lòng Âu Niệm Tuyết. Tử Đồng có thể cảm nhận được đau buồn trong lòng Âu Niệm Tuyết, giống như lúc mới bắt đầu, Âu Niệm Tuyết kéo đàn violon, Tử Đồng luôn nghe được nỗi buồn trong âm nhịp của Âu Niệm Tuyết. Mặc dù Tử Đồng không nói ra, nhưng nhìn vào ánh mắt cô, Âu Niệm Tuyết hiểu, có lẽ, cũng bởi vì vậy, Âu Niệm Tuyết mới từ từ không bài xích Tử Đồng, thậm chí bắt đầu thích Tử Đồng.

Nếu như không bị Âu Niệm Tuyết nhốt lại, Tử Đồng cũng sẽ không bài xích Âu Niệm Tuyết, càng sẽ không chán ghét. Lúc mới bắt đầu cô rất thích Âu Niệm Tuyết, chỉ là không phải tình yêu.

Âu Niệm Tuyết tham luyến dịu ngoan lúc này của Tử Đồng, cũng không muốn phá vỡ yên bình hiếm thấy giữa hai người. Nhưng mà...

Bây giờ đã mười giờ sáng, những ngày qua nàng đều có rất nhiều chuyện cần phải làm, không thể lãng phí thời gian ở chỗ Tử Đồng. Muốn cả đời có được Tử Đồng, thì phải nhẫn nại tạm thời chia cách, dù sao, nàng đã khống chế được Tử Đồng, tạm thời Tử Đồng sẽ thuộc về nàng. Tiếp theo, chính là phải tiến hành kế hoạch có được Tử Đồng lâu dài.

Nhỏ không nhịn, sẽ loạn đại kế.

"Bây giờ chị phải về rồi, em nên làm gì, cứ làm đi, tối chị sẽ trở lại tìm em."

Âu Niệm Tuyết khẽ nói bên tai Tử Đồng.

"Nhưng mà, chị vẫn khuyên em một câu, chuyện của chị với em đừng nói cho anh hai, cũng bao gồm cả chuyện Xích Viêm, tất cả mọi chuyện, chị sẽ xử lý tốt, em đừng lo lắng..."

Âu Niệm Tuyết dùng âm sắc vui vẻ dụ dỗ bên tai Tử Đồng, để cô tin tưởng mình.

Âu Niệm Tuyết dừng một chút, lại nói.

"Quên nói, bên cạnh anh hai, có thể có người của Xích Viêm, em nói ra, ngược lại sẽ hại hắn. Tự em thật tốt ước lượng mức độ nặng nhẹ của chuyện mà tính toán."

Âu Niệm Tuyết hôn trán Tử Đồng, có chút không nỡ buông Tử Đồng.

Đôi mắt tím của Tử Đồng chuyển lạnh.

"Tôi biết rồi."

"Buổi tối, chị sẽ đến tìm em, đừng chạy lung tung."

Âu Niệm Tuyết đứng lên, làm động tác liên lạc điện thoại cho Tử Đồng, sau đó cứ nhất bộ tam hồi đầu* rời đi.

(*) Lưu luyến không thôi

Sau khi Âu Niệm Tuyết đóng cửa lại, Tử Đồng như cũ co rúc trên salon ngẩn người.

Cô lại móc chìa khóa vàng trong tay ra, yên lặng thì thầm.

"Ngân hàng Thụy Sĩ, tủ sắt..."

Nhắm mắt, trong mắt cô là hồi ức của tất cả chuyện ngày hôm đó.

Bất tri bất giác, một giọt lệ, từ khóe mắt Tử Đồng rơi xuống...

-----

Lạc Khuynh Nhan cuộn tròn trong góc chỗ bàn đọc sách, bắt đầu lật xem tài liệu trong tay. Những xấp tài liệu này đều là cô thừa dịp Thẩm Mộng Hi không có nhà, rón rén vào thư phòng Thẩm Mộng Hi, tìm được trong phòng tài liệu, không biết nàng có những chuyện không muốn cho cô biết không.

Lật xem gần hơn một nửa, cũng không có thứ mà Lạc Khuynh Nhan muốn biết, cô có chút rầu rĩ cúi đầu.

Cũng đúng, Mạch Dư Ninh là một nhân vật như vậy, Thẩm Mộng Hi mới sẽ không để tài liệu về cô ấy ở nơi dễ tìm thấy được. Còn máy tính Thẩm Mộng Hi, Lạc Khuynh Nhan cũng đã tìm một lần, cái gì cũng không tìm thấy, chỉ tìm thấy kế hoạch quản lý khách sạn gần đây nhất cùng với hình ảnh và video của mình...

Đúng rồi, cô vừa nhớ ra Lương Ý Tình bạn tốt của Mục Tuyết Nhi là một hacker máy tính, không biết cô ấy có thể tra được tin tức hữu dụng nào đó trên mạng lưới liên lạc hỗ trợ của cổ không.

"Tìm Lương Ý Tình?"

Mục Tuyết Nhi thật vất vả nhận được điện thoại hiếm có của Lạc Khuynh Nhan, kết quả lại tìm Lương Ý Tình, sắc mặt Mục Tuyết Nhi rõ ràng đen đi không ít.

Lạc Khuynh Nhan ngồi trong thư phòng, tùy ý mở laptop của Thẩm Mộng Hi, ung dung nói.

"Ừm, có một vài việc muốn nhờ cô ấy giúp đỡ, bây giờ có tiện nghe điện thoại không?"

Cô biết Lương Ý Tình thích Mục Tuyết Nhi, không biết bây giờ các cô đã tiến triển đến đâu rồi, nghe nói các cô ấy vẫn luôn sống ở Paris.

Mục Tuyết Nhi hừ nhẹ, thở phì phò đối Lương Ý Tình mặt đầy vô tội ngồi kế bên.

"Nhan nhan có chuyện tìm chị!"

Lương Ý Tình cũng nhận ra được Mục Tuyết Nhi có chút giận cá chém thớt lên mình, ngượng ngùng mỉm cười, mới nghe điện thoại.

"Nelliel Blume Garfield?"

Tên thiệt dài, Lương Ý Tình đọc xong có chút muốn trẹo miệng.

"Ừ, cô có thể dùng mạng lưới liên lạc hỗ trợ của cô tra một chút tài liệu về cô ấy không."

Lạc Khuynh Nhan hỏi.

Nhìn Mục Tuyết Nhi có vẻ mặt chị mà không đáp ứng liền sẽ chém chị, Lương Ý Tình không muốn đáp ứng cũng phải đáp ứng.

"Thôi được rồi, tôi sẽ tận lực, ngày mai tôi sẽ gọi lại cho chị."

Hy vọng hình cảnh quốc tế bỏ qua cho cô, dù sao cũng đã bốn năm năm cô không phạm án rồi.

"Vẫn là tôi gọi cho cô đi."

Lạc Khuynh Nhan sợ thời điểm Lương Ý Tình gọi điện cho mình có mặt Thẩm Mộng Hi bên cạnh, Thẩm Mộng Hi đối với chuyện liên quan đến mình dị thường nhạy cảm, chỉ sợ chị ấy nổi lên nghi ngờ.

Tình huống An Mộ Ca có thể sẽ tồi tệ hơn, Lạc Khuynh Nhan biết, dù sao hiện tại vụ án đã liên lụy đến nhiều người, cảnh sát cũng đã đưa tin về nó, liên quan đến vật chứng đều đã bị trộm đi và tiêu hủy, như vậy mối hiềm nghi về An Mộ Ca sẽ càng không thể rửa sạch, cũng không thể trở về Pháp. Để cô ấy lưu lại chỗ người phụ nữ mà Thẩm Mộng Hi cũng phải kiêng kỵ ba phần, Lạc Khuynh Nhan không an tâm.

Đem tài liệu trả nguyên vẹn về lại chỗ cũ, Lạc Khuynh Nhan sợ Thẩm Mộng Hi nhận ra cô đang điều tra Mạch Dư Ninh, cô chỉ ngồi yên trên ghế da trước bàn đọc sách, tùy ý mở một bộ phim trên web, làm bộ như đang xem phim.

Không lâu sau, Thẩm Mộng Hi mua một đống hoa quả với quà vặt trở lại.

"Nhan nhi, em đang xem phim gì vậy?"

Thẩm Mộng Hi có chút nghi ngờ, Lạc Khuynh Nhan sao lại đặc biệt chạy đến thư phòng mình xem phim, rõ ràng có máy tính bảng với rạp chiếu phim gia đình, so với laptop thuận tiện hơn rất nhiều.

Lạc Khuynh Nhan quyệt miệng, gắt giọng.

"Chị quản em!"

Thẩm Mộng Hi cưng chiều ôm lấy cổ Lạc Khuynh Nhan từ sau.

"Lát nữa hẵng hãy xem, chị có mua hoa quả mà em thích nè, xuống dưới ăn, chị cũng làm xong bữa tối cho em rồi..."

Những ngày này, bởi vì những chuyện xảy ra ở Kinh Cảng thành làm Lạc Khuynh Nhan có bóng ma, Thẩm Mộng Hi cưỡng chế Lạc Khuynh Nhan trong tầm mắt của nàng, Lạc Khuynh Nhan cáu kỉnh, Thẩm Mộng Hi mới đành tự mình đi mua trái cây cho cô, trước đây đều là chuyên gia đưa tới, mà giờ chỉ vì một câu nói của Lạc Khuynh Nhan —— em thích chị lựa cho em.

Ngày hôm sau, Lạc Khuynh Nhan thấy Thẩm Mộng Hi một mực canh giữ bên cạnh, trong lòng hết sức sốt ruột, bây giờ cô phải liên lạc cho Lương Ý Tình tìm hiểu tình hình, sao có thể để Thẩm Mộng Hi luôn bảo vệ mình quá mức biết được.

"Hi tỷ tỷ, em muốn ăn lẩu." Lạc Khuynh Nhan tùy hứng nói.

Thẩm Mộng Hi hơi sửng sốt, chuyển mắt nhìn ánh nắng gay gắt ngoài trời, trời nóng như vầy, Nhan nhi muốn ăn lẩu?

"Nhan nhi, hôm nay nhiệt độ cũng sắp 40° rồi, ăn đồ nước nhiệt như vậy trong thời tiết này sẽ nóng lắm."

Thẩm Mộng Hi thế nhưng là vì nghĩ cho thân thể Lạc Khuynh Nhan, nhớ có một lần vào nửa đêm Lạc Khuynh Nhan nổi hứng la hét muốn ăn lẩu cay, Thẩm Mộng Hi vội vàng thức dậy đi làm nguyên liệu nấu ăn cho cô, kết quả sang ngày hôm sau, Lạc Khuynh Nhan vì bụng không được thoải mái mà nhập viện...

Lạc Khuynh Nhan quyệt miệng, ủy khuất nói.

"Bà xã ơi, em muốn ăn..."

Giọng Lạc Khuynh Nhan mang theo một tia nũng nịu, thật giống như Thẩm Mộng Hi không đồng ý, cô sẽ khóc cho nàng xem.

Lạc Khuynh Nhan một tiếng bà xã làm lòng Thẩm Mộng Hi cũng sắp tan ra luôn, nhưng nàng vẫn không thể tùy tiện thỏa hiệp, bằng không Lạc Khuynh Nhan lại nhập viện.

"Nhưng mà..."

"Vậy chúng ta ăn súp canh đi, vậy sẽ không nóng, cũng bồi dưỡng, bà xã chị nhanh đi mua nguyên liệu đi, chị lựa nguyên liệu nấu ăn là ngon nhất..."

Lạc Khuynh Nhan thấy Thẩm Mộng Hi có chút dao động, vội vàng không ngừng cố gắng.

Mặc dù lấy nhau với Lạc Khuynh Nhan đã gần bốn năm năm, nhưng Thẩm Mộng Hi vẫn còn rất nhạy cảm, cũng bởi vì hiểu rõ khẩu vị Lạc Khuynh Nhan, lúc này đã nhận ra Lạc Khuynh Nhan có chỗ không ổn, dường như rất muốn mình mau chóng rời khỏi tầm mắt vậy. Chuyện này để Thẩm Mộng Hi hết sức khó chịu, nhưng nàng sẽ không vạch trần trước mặt.

Mặc dù Thẩm Mộng Hi vẫn nghe lời đi siêu thị mua nguyên vật liệu nấu ăn, nhưng nàng lại dùng di động của mình gọi đến một cái di động khác, sau đó đặt di động của mình ẩn nấp gần vị trí Lạc Khuynh Nhan, nàng dùng cái di động kia nghe lén tình hình ở đây.

"Tôi khuyên chị vẫn là đừng tò mò về những chuyện của cô ấy!"

Sau khi điện thoại thông, Lương Ý Tình nghiêm nghị thành khẩn nói.

"Cô sợ?"

Dù trong điện thoại, nhưng Lạc Khuynh Nhan vẫn có thể cảm nhận rõ ràng âm thanh Lương Ý Tình mang nồng nặc sợ hãi.

Lương Ý Tình lập tức giảm nhỏ âm lượng, nhỏ giọng nói.

"Chị có biết hay không vậy, chị đây là đang hại tôi đó! Nếu những người đó tra được tôi biết thân phận thật của cổ, kết cục của tôi sẽ giống như những người đã biết thân phận của cổ đó..."

Lương Ý Tình dừng lại, hít sâu một hơi, cho chân mình thêm dũng khí, mới giọng u ám nói,

"Chết không toàn thây!"

-----------------------------------------------------------

Nghĩ đến những đau khổ quằn quại trong phần 1, bây giờ chỉ trong một chương à không chỉ trong một câu thấy lòng ngọt rịm muốn tan ra luôn, " oai, em muốn chị ăn em..." ý nhầm ý nhầm " oai, em muốn ăn lẩu..." chị Thẩm ơi chị Lạc muốn ăn lẩu kìa (*^﹏^*) hí~

Haizzz, đó, đọc truyện thèm người yêu gần chết, đến khi người yêu, thì thèm FA trở lại ╮(╯3╰)╭