Chương 55

Lúc này Mạch Khải đang họp ở công ty, kết quả lần đầu tiên chưa từng thấy nhận được điện thoại Âu Niệm Tuyết, có chút bất ngờ cùng vui mừng. Tránh mặt mọi người, Mạch Khải vào phòng nghỉ tiếp điện thoại Âu Niệm Tuyết.

"Cuối cùng Âu tiểu thư đã nhớ đến tôi..."

Thanh âm Mạch Khải có chút hưng phấn, thật ra sau chuyện này hắn cũng liên lạc Âu Niệm Tuyết, nhưng điện thoại Âu Niệm Tuyết không phải không nghe máy, chính là mượn cớ từ chối lời hẹn của hắn, vốn Mạch Khải có thời gian rãnh sẽ tự mình đến cửa, không ngờ Âu Niệm Tuyết lại chủ động hẹn hắn.

Những năm này thủ đoạn giao thiệp của Âu Niệm Tuyết cao minh vô cùng, qua loa với người ái mộ nàng như Mạch Khải là dư sức, nói mấy câu liền đối phó xong, hơn nữa Mạch Khải vốn muốn hẹn nàng, lại không tốn nhiều sức liền hẹn được hắn.

"Mạch tiên sinh?"

Jeff nhớ gã đàn ông tướng mạo khôi ngô này, hôm tang lễ, sau khi tên họ Mạch này biết mình là bạn trai Âu Niệm Tuyết, ánh mắt kia hận không thể nuốt sống mình, bây giờ nhớ lại lòng vẫn còn sợ hãi.

Âu Niệm Tuyết ấn nút kết thúc cuộc gọi, đôi mắt đào hoa quyến rũ lóe lên tính toán, nàng hơi cong khóe miệng, cười nói.

"Ừ, Mạch Khải này chính là con chó thứ hai, chó cắn chó quả là một màn kịch vui, chỉ là thế lực của con chó nào sẽ tương đối mạnh hơn đây?"

Âu Niệm Tuyết giả vờ bộ dạng khổ não, Xích Viêm nắm một phần thế lực Thất Liên Hội trong tay, đông đảo tai mắt, mặc dù Mạch Khải không có thế lực lớn như Xích Viêm, nhưng cũng may hắn là con trai độc nhất của Mạch lão gia, tài lực tự nhiên không cần nhắc đến, cộng thêm Mạch gia giao thiệp với cả hắc bạch hai giới, xem như Xích Viêm chính diện giao tranh với hắn, cũng phải khách khí.

Jeff thất kinh cảm thấy buồn cười.

"Hắn chỉ là thích cô, cô cũng không cần đến nỗi xem hắn là chó chứ?"

Nếu muốn nói đến chó, hắn vẫn cảm thấy Xích Viêm tương đối khá giống hơn. Jeff có hành vi của gay, so sánh thì rõ ràng hắn vẫn hơi có hảo cảm với Mạch Khải khôi ngô hơn.

Âu Niệm Tuyết cười lắc đầu.

"Nếu hắn chỉ thích tôi thôi còn được, nhưng hắn đang có ý đồ, người sáng suốt đều thấy rõ, quan hệ lợi hại trong đó cậu còn chưa rõ đâu..."

Muốn mượn thế lực hắc đạo của Thất Liên Hội để đối kháng với Mạch Dư Ninh người mà hắn không vừa mắt, tuy ngoài mặt Mạch Dư Ninh không quan tâm Mạch thị, nhưng người trong giới đều hiểu rõ, Mạch thị là sau khi Mạch Dư Ninh đến Kinh Cảng thành mới ngồi lên ghế nắm trùm. Huống hồ, Mạch lão gia trông vào vô cùng cưng chiều Mạch Dư Ninh, người nối nghiệp Mạch thị trong tương lai - cái ghế ngồi này của Mạch Khải sẽ tràn ngập nguy cơ.

Chỉ có điều, muốn lợi dụng Âu Niệm Tuyết nàng, phải bỏ ra cái giá tương xứng, huống hồ Mạch Khải đối với nàng mà nói không có nhiều chỗ dùng, nhiều lắm chỉ là một trong những hòn đá đệm chân trên con đường đi đến thành công của nàng thôi, có hay không cũng không là vấn đề. Nhưng nếu hòn đá đệm chân này biến thành đá ngáng chân, Âu Niệm Tuyết sẽ không chút do dự diệt trừ hắn.

Hiện giờ trước khi lâm chung Âu Trạch có để lại di chúc hay không, tạm thời vẫn chưa nhận được tin tức, dù sao Tử Đồng phần di chúc đó nàng đã tiêu hủy. Vì để ổn định Thất Liên Hội không để người ngoài thừa cơ làm loạn, chức hội trưởng Thất Liên Hội hiện giờ do Âu Dịch đảm nhiệm, còn tập đoàn Thất Liên thì do Âu Dịch và Âu Niệm Tuyết cùng nhau xử lý, dù sao Âu Niệm Tuyết có cổ phần tập đoàn Thất Liên. Bây giờ công việc của bọn họ chính là chờ đợi phần di chúc chưa biết là tên của ai kia, nếu sau hai tháng vẫn chưa nhận được di chúc, tài sản mang danh nghĩa Âu Trạch sẽ do hai anh em Âu Dịch Âu Niệm Tuyết thừa kế.

Còn bây giờ, ước chừng thời gian Âu Trạch qua đời vẫn chưa đến một tuần.

Trong phòng ăn Tây Âu cao cấp, Âu Niệm Tuyết và Mạch Khải cụng nhẹ ly cao cổ.

"Rốt cuộc đã đợi được Âu tiểu thư có thời gian rãnh rỗi..."

Mạch Khải nâng lên nụ cười thân sĩ, nhìn qua rất nho nhã tuấn tú.

"Xin lỗi, mấy ngày qua bận bịu chuyện trong nhà... có điều hôm nay cuối cùng cũng có thời gian rãnh rỗi, tôi thế nhưng vẫn nhớ lời hẹn của anh Mạch..."

Âu Niệm Tuyết khách khí nói, nàng cố ý để Jeff và Thanh Phong đợi trong xe, như vậy mới có thể để Xích Viêm biết Jeff chẳng qua chỉ là lá chắn của nàng, nàng chân chính là có hẹn với Mạch Khải, có quan hệ với Mạch Khải, như vậy mới có thể làm Xích Viêm dời sự chú ý của hắn tập trung lên người Mạch Khải. Bởi vì Âu Niệm Tuyết với Jeff dù sao cũng không phải tình nhân thật, lén lút cho dù là đang giả vờ làʍ t̠ìиɦ nhân đi nữa, nhưng vẫn luôn có thời điểm dường như tách biệt, hơn nữa Âu Niệm Tuyết cũng phát giác, Xích Viêm bắt đầu hoài nghi quan hệ giữa nàng với Jeff.

Bây giờ Xích Viêm rất có thể đã đoán ra thân phận của Tử Đồng, cộng thêm Xích Viêm cũng biết chuyện đã phát sinh giữa nàng và Tử Đồng, nàng lo lắng Xích Viêm sẽ đối phó Âu Dịch trước rồi đến Tử Đồng. Hành tung của Tử Đồng mặc dù bọn chúng không rõ, nhưng chung quy bên cạnh Tử Đồng không có người bảo vệ, lỡ như Xích Viêm phát hiện, cho dù thân thủ Tử Đồng khá hơn nữa, cũng không phải đối thủ trước súng thật.

"Thật ra cũng không dám dối gạt Âu tiểu thư, tôi đối với Âu tiểu thư vẫn luôn nhất mực còn có lòng ái mộ, tấm lòng này vẫn luôn tồn tại từ thời còn niên thiếu..."

Mạch Khải nhấp một ngụm rượu, nắm chiếc ly cao cổ đung đưa một hồi, mới nói ra lời thổ lộ vẫn luôn muốn nói với Âu Niệm Tuyết, hắn đúng thật vẫn luôn thích Âu Niệm Tuyết, nhưng nếu sau lưng Âu Niệm Tuyết không có thế lực hắc đạo to lớn này, hắn nhiều lắm cũng chỉ chơi đùa Âu Niệm Tuyết một thời gian, sau đó vứt bỏ nàng tìm tiểu thư danh giá khác kết hôn.

Âu Niệm Tuyết nghe vậy, hừ mũi xem thường, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bộ dạng ngạc nhiên.

"Anh Mạch, xin đừng đùa giỡn như vậy được không!"

Âu Niệm Tuyết cúi đầu, nhìn giống như đang xấu hổ.

Mạch Khải nhìn Âu Niệm Tuyết bộ dạng có chút ngại ngùng, tâm có chút không khống chế được, xem ra cũng không phải Tương Vương cố ý thần nữ vô tâm*.

(*) Đại ý giống câu Hoa rơi có ý, nước chảy vô tình; tình yêu không được đáp lại.

"Thật, năm đó tôi còn chạy qua New York tìm cô, đáng tiếc, vẫn chưa gặp được cô liền bị ba tôi ngăn cản..."

Giọng Mạch Khải có chút kích động, nếu không phải năm đó trễ nãi, Âu Niệm Tuyết sớm đã là đàn bà của hắn.

Nhưng mà, Mạch Khải vừa dứt lời, đôi mắt hắn vốn nóng bỏng biến thành khϊếp sợ, sau đó trở nên chán ghét.

Đôi mắt hắn cũng không rơi vào Âu Niệm Tuyết, mà là nhìn hai người sau lưng cách hai người bọn họ không xa.

Âu Niệm Tuyết nghi ngờ, theo lý thuyết người như Mạch Khải vừa bày tỏ xong sẽ không nên dời đi ánh mắt, hơn nữa thần sắc hắn vừa nhìn qua lại là chán ghét khϊếp sợ.

Theo tầm mắt Mạch Khải chuyển mắt lại nhìn, Âu Niệm Tuyết cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc, hai người này hỗ động cũng quá thú vị đi!

"Đem đi đi!"

Giọng An Mộ Ca vô cùng ghét bỏ, đẩy dĩa thịt bò bít tết giả vờ cắt đẹp ra khỏi phạm vi tầm mắt của mình.

Mạch Dư Ninh cũng không tức giận, đưa ra bàn tay trắng nõn tiếp tục bóc vỏ tôm cho An Mộ Ca, nhưng vẫn bị An Mộ Ca ghét bỏ.

Thần tình An Mộ Ca cực kỳ khó coi.

"Chị không thấy phiền sao, tôi đã nói tôi có tay có chân, tôi sẽ tự mình làm, không cần đại tiểu thư như chị giúp đỡ tôi!"

An Mộ Ca vô cùng không nhịn được, cô sẽ thích biết bao nếu người đối diện không phải Mạch Dư Ninh, nếu như là Lạc Khuynh Nhan, cô sẽ vì người nọ mà tự mình động thủ phục vụ.

Mạch Dư Ninh nhàn nhạt liếc nhìn An Mộ Ca, động tác trên tay vẫn không dừng lại.

"Tôi thích làm như vậy..."

Nếu thành viên bên dưới thấy Mạch Dư Ninh như vậy, tuyệt đối sẽ tự đâm mù hai con mắt, bọn họ tuyệt đối không nghĩ đến Boss ngoan độc máu lạnh của bọn họ sẽ ôn nhu làm người phục vụ như vậy.

Mạch Dư Ninh hết sức không biết làm sao, những ngày này cô vì chuyện Âu Trạch qua đời mà bận tối tăm mặt mày, không có nhiều thời gian đi gặp An Mộ Ca. An Mộ Ca âm thầm liên lạc cho công tước An Đức Mỗ vừa nhậm chức, bên kia cũng đang nghĩ cách giúp An Mộ Ca thoát khỏi hiềm nghi, nếu như cô không thể lưu lại An Mộ Ca nữa, vậy hết thảy những gì cô đã làm đều sẽ uổng phí...

Bây giờ An Mộ Ca bị người khống chế, mặc dù phần lớn thời gian đều là tự do, nhưng buổi tối lại phải trở lại biệt thự Mạch gia qua đêm, thậm chí còn phải đáp ứng lời hẹn của Mạch Dư Ninh.

"Chuyện của Thất Liên Hội rốt cuộc khi nào chị mới chịu giúp đỡ?"

An Mộ Ca hỏi.

Mạch Dư Ninh bóc vỏ tôm hết sức đẹp, sau đó đưa tới trước mặt An Mộ Ca, lạnh nhạt nói.

"Bây giờ di chúc Âu Trạch vẫn chưa có tung tích, ít nhất phải chờ hai tháng..."

Di chúc của Âu Trạch ở đâu, lấy năng lực của Mạch Dư Ninh tuyệt đối có thể biết được...

Mạch Khải áy náy nhìn về phía Âu Niệm Tuyết.

"Xin lỗi, Âu tiểu thư, cô đợi tôi một chút."

Lấy được ánh mắt đồng dạng của Âu Niệm Tuyết, Mạch Khải đứng dậy, hướng về vị trí chỗ Mạch Dư Ninh đi tới.

"Ô, đại tỷ, không ngờ ở chỗ này cũng có thể tình cờ gặp được chị."

Mạch Khải nhìn như kinh ngạc thiện chí bắt chuyện với Mạch Dư Ninh.

Mạch Dư Ninh sớm đã chú ý thấy Mạch Khải, chỉ là trong mắt cô Mạch Khải còn không bằng con kiến, cơ bản không cần phản ứng.

"Ừ..."

Mạch Dư Ninh chẳng qua chỉ liếc nhìn Mạch Khải, mặt không đổi đáp.

Mạch Khải đối với thái độ của Mạch Dư Ninh sớm đã thường xuyên gặp, nhưng cũng không có nghĩa là hắn có thể tiếp nhận. Ánh mắt hắn chuyển hướng về An Mộ Ca sắc mặt xanh đen.

"Vị này chắc hẳn là tiểu thư An Đức Mỗ rồi?"

Ngả Luân An Đức Mỗ rất nổi tiếng trong giới kinh doanh, tuy Mạch Khải chưa từng tự mình gặp mặt, nhưng cũng đã thấy qua hình trên tạp chí thời đại. Tiểu công chúa nhà An Đức Mỗ có khuôn mặt người lai rất kiều mỵ, đôi mắt xanh thẳm, là đối tượng theo đuổi của mọi quan viên công tử quý tộc, Mạch Khải tự nhiên sẽ chú ý đến.

An Mộ Ca hừ nhẹ, ngay cả Mạch Dư Ninh cô cũng không có ý định gặp mặt, huống hồ tên em trai giả này của Mạch Dư Ninh.

Thấy hai người cũng không để ý mình, trong lòng Mạch Khải dâng lên lửa giận, nhưng ngoài mặt vẫn tỉnh bơ.

"Tiểu thư An Đức Mỗ so với trong hình còn ưu nhã xinh đẹp hơn nhiều..."

Mạch Khải nịnh nọt nói, cô gái nào cũng đều thích người khác khen dung mạo của mình, hắn dự đoán An Mộ Ca cũng không ngoại lệ.

Quả nhiên, An Mộ Ca có phản ứng, chỉ là...

"Tránh ra..."

Mạch Dư Ninh lạnh lùng nói, cô vô cùng không thích Mạch Khải ở đây gây cản trở, cũng không thích Mạch Khải có ý đồ với An Mộ Ca.