Chương 56

Mạch Khải sững sốt một chút, trước kia đại tỷ của hắn dửng dưng trong suốt lạnh lùng nhiều nhất cũng chỉ là coi thường, nhưng giờ phút này dáng vẻ lại dường như vô cùng không có ý định gặp hắn. Hồi tưởng lại bộ dạng Mạch Dư Ninh lúc nãy tự mình phục vụ cho An Mộ Ca, trong lòng Mạch Khải bắt đầu suy đoán mối quan hệ giữa hai người, sẽ không phải Mạch Dư Ninh có khẩu vị này chứ? Nếu Mạch Dư Ninh thế nhưng thật sự có quan hệ với Ngả Luân An Đức Mỗ, vậy việc này đối với hắn có thể sẽ có bất lợi rất lớn...

"Đại tỷ, đừng lãnh đạm như vậy..."

Mạch Khải mỉm cười nói, ánh mắt lại trực thẳng nhìn chằm chằm An Mộ Ca. Hắn xem như nhìn ra, hình như Ngả Luân An Đức Mỗ này đối với Mạch Dư Ninh một chút hứng thú cũng không có, thậm chí sắc mặt không tốt, nóng lòng muốn rời đi vậy.

"Tiểu thư An Đức Mỗ, kẻ hèn là phó tổng giám đốc Mạch thị, đây là danh thϊếp của tôi."

Mạch Khải móc danh thϊếp ra, đưa tới trước mặt An Mộ Ca, cười nho nhã mà thị phi. Nếu như có thể làm quen với Ngả Luân An Đức Mỗ, chắc hẳn so với Âu Niệm Tuyết càng có chỗ dùng, huống hồ sắc đẹp của Ngả Luân An Đức Mỗ phân nửa không hề kém cạnh so với Ân Niệm Tuyết.

Âu Niệm Tuyết một mực lặng lẽ quan sát, thấy động thái này của Mạch Khải, khẽ lắc đầu, tự giễu lẩm bẩm.

"Chí ít chó còn là con vật trung thành, ví hắn là chó thật là làm nhục cho loài chó, chắc hẳn con ruồi phân nửa còn tốt hơn hắn..."

Nếu không phải muốn đem sự chú ý của Xích Viêm dời lên người hắn, Âu Niệm Tuyết sớm đã xách túi rời đi.

Đôi mắt xanh thẳm xinh đẹp của An Mộ Ca không chớp mắt nhìn chằm chằm Mạch Khải, bỗng nhiên vén lên nụ cười quyến rũ, nói.

"Cảm ơn..."

An Mộ Ca đưa tay ra, nhận lấy danh thϊếp của Mạch Khải, đối với Mạch Khải cười dị thường xinh đẹp.

"Cút xéo..."

Mạch Dư Ninh mở miệng lần nữa, thanh âm tựa như băng hàn, trong con ngươi xanh nhạt đã nồng nặc lệ khí. Cô ngẩng đầu lên, mang theo ý cảnh cáo nhìn Mạch Khải.

Mạch Khải thẹn quá hóa giận, ở nơi nhiều người như vậy, Mạch Dư Ninh lại kêu hắn cút xéo, nếu hắn quả thật ảo não rời di, mặt mũi hắn còn để ở đâu.

"Mạch Dư Ninh, chị không nên quá đáng."

Mạch Khải trầm giọng nói, hắn lại nhìn Âu Niệm Tuyết đang trông chờ cách đó không xa, hắn cũng không muốn mất mặt trước mặt người đẹp.

Thật ra Mạch Dư Ninh nhìn thấy An Mộ Ca cười cực kỳ rạng rỡ với Mạch Khải, thậm chí còn chứa ý câu dẫn, cô liền vô cùng không được thoải mái, hận không thể đem Mạch Khải thiên đao vạn quả vậy.

"Vương Cẩm."

Mạch Dư Ninh cho Vương Cẩm chờ đợi một bên gọi tới.

"Đại tiểu thư, cô có gì căn dặn?"

Vương Cẩm một mực cung kính đi tới, vẻ mặt cao ngạo nhìn chằm chằm Mạch Khải, thật giống như Mạch Khải chẳng qua chỉ là một người bình thường, cũng không phải người thừa kế của Mạch gia.

Vương Cẩm vốn dáng dấp khôi ngô, cao lớn lực lưỡng, tư thái có loại thần sắc từ trên cao nhìn xuống Mạch Khải, để Mạch Khải cảm thấy áp lực bội phần. Nhưng hắn vẫn cạy mạnh, cũng không thể trước mặt phụ nữ bị mất khí thế.

"Kẻ làm công thì là kẻ làm công."

Mạch Khải còn chưa kịp phản ứng, Vương Cẩm đã cho Mạch Khải một tát vào mồm, thậm chí một chưởng liền làm Mạch Khải ngã ra đất.

Mạch Khải cảm thấy mất hết thể diện, lập tức nhịn đau ngồi dậy, cởϊ áσ khoác âu phục xuống, một quyền chuẩn bị hướng về Vương Cẩm, đáng tiếc quả đấm trực tiếp bị Vương Cẩm bắt được. Vương Cẩm dùng sức một chút, Mạch Khải cảm thấy xương của mình đều sắp bị Vương Cẩm bóp nát rồi, khóc cha gọi mẹ để Vương Cẩm buông tay.

"Ui da, buông tay ra..."

Mạch Khải làm sao cũng không thoát khỏi Vương Cẩm được, chỉ có hướng Mạch Dư Ninh cầu xin tha thứ.

"Đại tỷ, chị để hắn buông tay đi, bằng không em về nhà nói với ba..."

Mạch Khải định lấy Mạch lão gia ra trấn áp Mạch Dư Ninh.

Rốt cuộc Mạch Dư Ninh vẫn dành mặt mũi cho lão Mạch, đồng thời cũng không muốn để người ta đoán được cô không hề kính nể Mạch lão gia, đành phải bỏ qua.

"Vương Cẩm, đưa nhị thiếu gia về nhà."

Nhưng cô cũng không muốn Mạch Khải tới quấy rầy cô ăn cơm trưa với An Mộ Ca, để cho Vương Cẩm cưỡng chế đem Mạch Khải về nhà.

Mạch Khải còn chưa lấy lại tinh thần, liền bị Vương Cẩm một tay cưỡng chế trên bả vai, trực tiếp khiêng ra ngoài...

Âu Niệm Tuyết nhìn choáng váng, vốn cho rằng Mạch Khải còn có thể chống đỡ một hồi, không nghĩ đến kém như vậy, mấy phút liền bị người làm nhà họ dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả thời gian chào hỏi mình cũng không có.

Mạch Dư Ninh cảm giác được ánh mắt Âu Niệm Tuyết, thuận thế quay đầu nhìn về Âu Niệm Tuyết. Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Âu Niệm Tuyết có loại cảm giác không thoải mái, người phụ nữ này không chỉ nguy hiểm như vậy.

"Thì ra Mạch tiểu thư cũng ở đây..."

Âu Niệm Tuyết thấy Mạch Dư Ninh đã chú ý tới nàng, cũng chỉ tiếp cận trước.

Mạch Dư Ninh chỉ nhàn nhạt gật đầu, cũng không trả lời.

Không ngờ Mạch Khải ở trước mặt Mạch Dư Ninh con chó cũng không bằng, vậy người nắm quyền chân chính ở Mạch gia nhất định là Mạch Dư Ninh, Mạch Khải không có chút chỗ dùng nào.

"Vị này là?"

Âu Niệm Tuyết giả vờ bộ dạng giống như từng quen biết nhìn về An Mộ Ca, tựa như đang suy nghĩ cô là ai.

Đôi mắt An Mộ Ca đảo một vòng, lập tức cười nói.

"An Đức Mỗ của Pierre, cô chắc là Âu tiểu thư rồi, rất hân hạnh được quen biết cô..."

An Mộ Ca đứng lên, đưa tay ra với Âu Niệm Tuyết.

Hai tay nắm lấy, Âu Niệm Tuyết sâu xa mà thú bị nháy mắt mấy cái với An Mộ Ca.

Mạch Dư Ninh hẳn đã biết quan hệ của hai người bọn họ, các cô ấy sở dĩ như vậy, còn không phải là vì Âu Niệm Tuyết đã nhận ra kẻ giám sát do Xích Viêm phái tới đang ở gần bên, nếu tùy tiện cùng An Mộ Ca nói chuyện, Xích Viêm nhất định sẽ nổi lên nghi ngờ, dù sao thân phận An Mộ Ca vẫn tương đối nhạy cảm.

"Mạch Khải cái tên này thiệt kém cỏi..."

Lăng Linh một tay chống cằm, nhìn có chút hả hê nói.

Tử Đồng quay đầu, không hiểu hỏi.

"Mạch đại tiểu thư sao có thể đối với Mạch nhị công tử như vậy?"

Hoàn toàn không xem hắn là em trai đối đãi, thậm chí ngay cả người cũng không bằng.

Lăng Linh lắc đầu.

"Thật ra chị cũng không rõ lắm, Mạch Khải người này bình thường tự cao tự đại, cho rằng mình là người thừa kế Mạch gia liền có thể nắm quyền hà hϊếp kẻ yếu, bây giờ thì tốt rồi, đại tỷ của hắn có thể thu phục hắn."

Thật ra Lăng Linh cũng rất nghi hoặc, Mạch Dư Ninh chỉ là thân phận đại tỷ của hắn, tại sao không để ý mặt mũi hắn mà dạy dỗ hắn như vậy. Mặc dù các cô chỉ ngồi một bên góc, không phải nhìn thấy rất rõ, nghe thấy rất rõ, nhưng chỉ thấy hình như Mạch Dư Ninh bởi vì Mạch Khải đưa danh thϊếp cho tiểu thư An Đức Mỗ mới nổi giận, chẳng lẽ...

Hồi tưởng lại tình cảnh trong phòng thẩm vấn, An Mộ Ca lại là người thích nữ giới, chẳng lẽ các cô ấy là...

Vậy cũng khó trách Mạch Dư Ninh lại nổi giận như vậy, nếu như đổi lại ông anh nhà cô trước mặt cô chạy tới cua Ngải Ngải của cô, tuy nói cô không ác như Mạch Dư Ninh, nhưng sau khi về nhà nhất định sẽ đem hắn đánh đến khi không ai nhận ra được.

Tử Đồng yên lặng không nói, cắn ống hút nước trái cây, không tiếp tục nhìn về phía kia. Âu Niệm Tuyết đang có hẹn với Mạch Khải, Tử Đồng đã nhìn thấy, hơn nữa bàn các cô cách bàn Âu Niệm Tuyết rất gần, lấy thính giác cực tốt của Tử Đồng, vẫn là đứt quãng nghe rõ rốt cuộc bọn họ đang bàn về chuyện gì.

Cô có chút không hiểu nổi Âu Niệm Tuyết, một mặt ngày nào cũng đến quấy rầy mình, một mặt lại chạy đi thông đồng con trai, hay là bản tính của cô ấy chính là như vậy? Bỏ đi, cô cũng chỉ mong Âu Niệm Tuyết nhanh một chút dời đi mục tiêu, đừng lại đánh chú ý lên người cô.

Danh tiếng của Âu Niệm Tuyết cũng không được tốt cho lắm, ít nhất truyền đến tai Tử Đồng đều là Âu Niệm Tuyết ở hộp đêm quán bar mà phát sinh tai tiếng, đối với Âu Niệm Tuyết, Tử Đồng không có quá nhiều cảm xúc, dù sao ấn tượng cô đối với Âu Niệm Tuyết từ lần phát sinh chuyện kia xong vẫn rất kém.

"Ngải Ngải, Mạch đại tiểu thư với tiểu thư An Đức Mỗ hình như là một đôi."

Lăng Linh hiếm khi có được bát quái, bởi vì cô muốn cho tai mắt Giản Ngải mở mang, như vậy mới có thể dễ dàng tiếp nhận cô.

Cá tính của Giản Ngải thuộc về loại bát quái, Tử Đồng không biết làm sao giả vờ kinh ngạc, bộ dạng tò mò, góp đầu qua, lém lỉnh hì hì hỏi.

"Thật không? Vậy thật đáng tiếc, hai cô ấy lớn lên thật xinh đẹp."

Lăng Linh cười nói.

"Làm sao đáng tiếc, các cô ấy đẹp như vậy, nếu gả cho một tên con trai như Mạch Khải, đó mới là đáng tiếc."

Lăng Linh có chút thâm tình ngưng mắt nhìn Tử Đồng.

Trong giọng điệu Lăng Linh ẩn chứa thâm ý, Tử Đồng chỉ đành phần lớn đều giả điên, mặt đầy mờ mịt nhìn sang, nào biết liền cùng Âu Niệm Tuyết bốn mắt nhìn nhau.

Trong nháy mắt, Tử Đồng có loại cảm giác tóc gáy đều dựng lên hết, hy vọng Âu Niệm Tuyết đừng tới tìm phiền toái cho cô.

Thật ra Lăng Linh vốn muốn đi trước chào hỏi Âu Niệm Tuyết, nhưng đáy lòng giữ một chút tư dục, không muốn Âu Niệm Tuyết phát hiện cô đang ngồi chung với Giản Ngải, so với Âu Niệm Tuyết cô cũng đã nói thích Giản Ngải, đành phải mượn cớ vẫn là đừng quấy rầy cuộc hẹn của người ta. Vừa vặn Tử Đồng cũng không muốn gặp mặt Âu Niệm Tuyết, hai người không hẹn mà hợp.

Âu Niệm Tuyết nhìn thấy Tử Đồng đầu tiên ngẩn ra, có chút mừng rỡ, muốn lập tức xông tới, nhưng đảo mắt lại nghĩ đến người của Xích Viêm vẫn đang ở gần, đành phải bỏ qua. Chỉ là sau khi thấy Lăng Linh ngồi đối diện Tử Đồng, sắc mặt nàng trở nên cực kỳ khó coi. Tử Đồng đang có hẹn với Lăng Linh?

Âu Niệm Tuyết rũ hai tay xuống, siết chặt, vừa buông ra, cuối cùng quay đầu, không tiếp tục nhìn về bên kia chỗ Tử Đồng. Đối với nàng mà nói, so với chuyện tranh đoạt người yêu, tính mạng của Tử Đồng quan trọng hơn.

Trên đường trở về, Âu Niệm Tuyết cho Thanh Phong thả mình xuống tại một con đường nhỏ bí ấn, sau đó để bọn họ tiếp tục lái xe không mục đích. Đợi người của Xích Viêm bị chiếc xe kia của bọn họ dụ đi, Âu Niệm Tuyết mới hiện thân, dừng một chiếc taxi lại đi đến chỗ ở hiện tại của Tử Đồng.

Tử Đồng đã đưa chìa khóa dự phòng nhà ở cho nàng, nàng tùy thời có thể tự do ra vào nhà Tử Đồng, không chút cố kỵ.

Tử Đồng trở lại, đã thấy Âu Niệm Tuyết đốt một điếu thuốc ngồi trên salon trong phòng khách, mặt không đổi nhìn mình. Cô đối với chỗ ở một mình của mình cũng hết sức cẩn thận, từ lúc mở cửa cô đã biết, cho nên Âu Niệm Tuyết đột nhiên xuất hiện, cô cũng không kinh sợ.

"Đại tiểu thư..."

Tử Đồng tôn xưng tượng trưng, bất luận Âu Niệm Tuyết có thế nào, nàng vẫn là đại tiểu thư Thất Liên Hội.

Âu Niệm Tuyết nhè nhẹ nhả ra màn khói sương trắng, con ngươi tan rã, vẻ mặt chán chường.

"Tử Đồng, chị mệt quá..."

Thanh âm Âu Niệm Tuyết mang nồng nặc mệt mỏi, để cho Tử Đồng trong lúc nhất thời không biết làm sao.

"Có đôi khi mệt mỏi, chán chường, chị lại không thể ngừng lại, nếu ngừng lại, thứ thuộc về chị sẽ cách chị ngày càng xa, cho dù chị đã mệt mỏi không thể nhúc nhích, cũng phải vắt hết toàn lực..."

Âu Niệm Tuyết tiếp tục nói.

Tử Đồng đứng tại chỗ, nhấp mím môi, nhưng lại không nói câu nào.

"Chị ở bên Mỹ đã mua một căn biệt thự ở vùng duyên hải hướng ra biển, phong cảnh đẹp đẽ, không khí mát mẻ, ánh nắng tươi sáng, rất thích hợp để ở."

Âu Niệm Tuyết dập tắt tàn thuốc, lại nói.

"Ở đó, chị có sự nghiệp của mình, toàn bộ đều dựa vào chính mình đạt được. Không có nguy hiểm của nơi này, cũng không có ngươi lừa ta gạt, vô cùng an ổn..."

"Em có nguyện ý cùng chị..."

"Không liên quan đến tôi..."

Tử Đồng không mặn không nhạt nói xong, đi thẳng vào phòng tháo lớp hóa trang, không chú ý tới Âu Niệm Tuyết lệ đã rơi đầy mặt.