Chương 57

"Làm sao sẽ không liên quan đến em..."

Âu Niệm Tuyết yên lặng chảy nước mắt, nhìn cửa phòng đóng chặt tự lẩm bẩm.

Tử Đồng tháo trang, đem công cụ sắp xếp gọn gàng, mới thả lỏng người. Khuôn mặt khác của cô, toàn bộ đều dựa vào những thứ mủ cao su này, chống đỡ toàn bộ ngũ quan sửa đổi. Nhưng tiếc là những công cụ này chỉ có thể thay đổi cho cô một dạng khuôn mặt, không thể cải tạo những hình dạng khác, cho dù có thể, sửa đổi ít nhiều vẫn sẽ giống như trước, cần nhựa cao su để dán ngũ quan, khiến cho thay đổi, thậm chí vặn vẹo. Cho nên, mỗi lần sau khi về nhà, đều sẽ tháo trang, xoa bóp ngũ quan gương mặt, đề phòng ngũ quan bởi vì lâu ngày dán áp chế mà biến dạng. Cuối cùng thì, cô là phụ nữ, vẫn quan tâm nhiều đến dung mạo của mình.

"Vẫn là nhìn em thế này đẹp hơn."

Âu Niệm Tuyết lau khô nước mắt, tựa như không có chuyện gì xảy ra mở cửa phòng, nhẹ nhàng không tiếng động tiến vào.

Tử Đồng không đáp, vẫn nhắm mắt, dùng hai tay xoa bóp ngũ quan. Cô thật không thể hiểu Âu Niệm Tuyết người này, cô ấy là thích bề ngoài của mình? Nhưng sáu năm trước dung mạo của mình đã bị hủy hoại. Nhưng Âu Niệm Tuyết lại bên ngoài dụ dỗ những người khác, rốt cuộc là vì sao? Hay là cũng như Lam Mị không chịu được, cuộc sống hoa mỹ, cần có kí©h thí©ɧ để điều chỉnh, còn cô chính là kí©h thí©ɧ của Âu Niệm Tuyết?

Âu Niệm Tuyết đến sau lưng Tử Đồng, nhẹ nhàng phủ hai tay lên xoa bóp mặt cho cô.

"Để chị."

Giọng Âu Niệm Tuyết mang theo cưỡng chế cùng ra lệnh, để Tử Đồng không thể không nghe theo.

Mười ngón tay êm ái mang theo thương xót xoa xoa trên da thịt nhẵn nhụi như ngọc của Tử Đồng, trong lòng Âu Niệm Tuyết có chút kích động, ngọn lửa nhỏ sâu trong nội tâm còn chưa tắt lần nữa khôi phục, có khuynh hướng gần bị ép thành ngọn lửa hừng hực.

"Tử Đồng..."

Mặc dù thủ pháp Âu Niệm Tuyết nhìn như là mát xa, nhưng thực tế quả thật đang vuốt ve hai má Tử Đồng, như là dính vào trên ấy, không nỡ tách rời.

Tử Đồng hơi nghiêng mặt đi, nhưng hai tay Âu Niệm Tuyết lại lập tức dán lên.

"Ừ?"

Tử Đồng mang lòng đề phòng đáp.

"Đã biết rõ vậy là khổ cực, tại sao chính là không muốn theo chị trở về Mỹ, cuộc sống ở đó so với bây giờ thoải mái hơn nhiều."

Âu Niệm Tuyết tiến lên trước, ở bên tai Tử Đồng thì thầm, hỏi như đang tự nói một mình vậy.

Tử Đồng vẫn trầm mặc, không để ý Âu Niệm Tuyết.

Thấy Tử Đồng vẫn bộ dạng nhàn nhạt, Âu Niệm Tuyết chỉ lắc đầu thở dài, nếu không thuyết phục được Tử Đồng, nàng chỉ đành dùng cách của mình để Tử Đồng cam tâm tình nguyện đi cùng nàng. Kinh Cảng thành, sắp phát sinh đại sự, trừ chuyện Thất Liên Hội của bọn họ, chắc hẳn Mạch gia còn những động thái khác, đến mức Lăng gia, tạm thời vẫn cất giữ thái độ, nhưng nếu hai nhà Âu Mạch đều có động tác, vậy Lăng gia nhất định cũng sẽ liên lụy.

Hôm nay thấy thái độ Mạch Dư Ninh với Mạch Khải, Âu Niệm Tuyết lấy lại tinh thần suy nghĩ một chút, chuyện có chỗ kỳ quái, hơn nữa là vô cùng quỷ dị...

"Hôn môi với chị..."

Âu Niệm Tuyết càng nghĩ, càng không ra manh mối, nàng cần Tử Đồng đến điều chỉnh.

"Chị muốn hôn em."

Âu Niệm Tuyết thấy Tử Đồng sau khi nghe thấy yêu cầu của nàng chẳng qua chỉ mở mắt ra, xuyên thấu qua lớp kính giả trang lạnh lùng nhìn nàng, cho nên nàng nói lại lần nữa.

Tử Đồng nghiêng người, nhìn Âu Niệm Tuyết minh diễm động lòng người chính diện gần ngay trước mắt.

"Được."

Tử Đồng nhẹ nàng đáp, chủ động góp môi qua, dán lên đôi môi mỏng béo mập mê người của Âu Niệm Tuyết.

Đây là thói quen những ngày qua của các cô, Âu Niệm Tuyết uy hϊếp dụ dỗ rất nhiều lần, mới để cho Tử Đồng sau khi nàng nói ra yêu cầu thì chủ động hôn nàng, bằng không...

Tử Đồng hôn vô cùng trúc trắc, cho dù chỉ nhẹ nhàng lê nhẹ đôi môi cũng không đi sâu vào cũng đã làm Âu Niệm Tuyết tim đập không kiểm soát được. Nàng trước tiên khắc chế sợ hãi trong lòng, nhận lấy nụ hôn thụ động của Tử Đồng.

"Em cũng không còn bài xích chị như trước."

Trước đây lần đầu yêu cầu Tử Đồng hôn mình, đôi môi cô ấy đều khẽ run rẩy, bây giờ sau khi trải qua thời gian dài *** (chữ bị che, mị không đoán được), Tử Đồng cũng dần dần không sợ hãi nhưng thụ động, mặc dù vẫn còn hơi sợ. Nhưng không thể không nói, đôi môi Âu Niệm Tuyết rất thơm rất mềm, hôn lên phá lệ thoải mái.

Khóe miệng Tử Đồng phác thảo nụ cười nhạt, cô biết mình ngày càng không còn giống ban đầu sợ Âu Niệm Tuyết vậy nữa, nhưng ấn tượng trong lòng về Âu Niệm Tuyết vẫn không cách nào thay đổi, chính là đổi thành hết sợ, nhưng cũng sẽ không thích.

Bởi vì Âu Niệm Tuyết đang hôn môi Tử Đồng, cách quá gần, không thể thấy rõ nét mặt Tử Đồng, chỉ là nhận ra được Tử Đồng cũng không quá cao hứng. Bỏ đi, vẫn là tự mình đến dẫn dắt em ấy, từng bước từng bước một.

Khó thể khắc chế du͙© vọиɠ trong lòng, Âu Niệm Tuyết vòng tay lên cổ Tử Đồng, tiến một bước hôn sâu, cạy ra răng môi Tử Đồng, công thành chiếm đất.

Cảm giác được đầu lưỡi Tử Đồng cũng không đáp lại nàng, Âu Niệm Tuyết bắt đầu trêu chọc chiếc lưỡi của cô, khi thì cuốn lên, khi thì ôm mυ"ŧ khẽ cắn, mời Tử Đồng hướng về trong miệng nàng.

Tử Đồng từ lúc bắt đầu hôn Âu Niệm Tuyết liền chưa từng nhắm mắt, thân thể cô cho dù không bài xích Âu Niệm Tuyết, nhưng trong lòng có thế nào cũng không tiếp thụ được Âu Niệm Tuyết, đặc biệt là cùng Âu Niệm Tuyết miệng lưỡi quấn quít, nước miếng giao hòa.

"Tôi không thích."

Tử Đồng đưa tay ngăn cản, buộc Âu Niệm Tuyết rời khỏi đôi môi của cô.

Âu Niệm Tuyết bị cự tuyệt, tâm tình tự nhiên không tốt, sắc mặt cũng trở nên có chút khó coi.

"Tử Đồng, em đã đáp ứng chị, chị đã không yêu cầu bây giờ em phải lên giường với chị, chẳng lẽ cả hôn môi em cũng muốn cự tuyệt sao!"

Âu Niệm Tuyết đưa tay kềm hai má Tử Đồng, trên cao nhìn xuống Tử Đồng đang ngồi trên ghế dài.

Đây đã là giới hạn của nàng, Tử Đồng bài xích nàng, sợ nàng, nàng liền kềm chế bản thân, không để cho sự nhiệt tình của mình hù dọa Tử Đồng. Rõ ràng thân thể muốn Tử Đồng như vậy, nhưng chỉ vỏn vẹn giới hạn ở hôn môi, nàng vẫn tôn trọng Tử Đồng. Thế nhưng nàng đã cấm dục sáu năm rồi, còn không đến gần Tử Đồng, nàng thật sợ nàng sẽ điên mất.

Tử Đồng thật sâu nhìn Âu Niệm Tuyết, hai tay rũ xuống nắm chặt, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy lửa giận. Thế nhưng Âu Niệm Tuyết lại làm như không thấy, nàng xích lại gần khuôn mặt Tử Đồng, khẽ mở đôi môi, đưa ra đầu lưỡi, ôn nhu liếʍ chóp mũi ít nhiều có nét tinh xảo tương tự nàng, ôn nhu nói.

"Không nên tức giận, là chính em đáp ứng chị, em không thể đổi ý."

Nói xong, Âu Niệm Tuyết nhắm mắt, bắt đầu dọc theo chóp mũi tìm đến đôi môi Tử Đồng.

-----

"Mạch Khải sao?"

Xích Viêm ngồi trên ghế làm việc, sắc mặt không tốt hỏi thuộc hạ đang bẩm báo.

Người đàn ông mặc tây trang màu đen cúi đầu nói.

"Thưa vâng, chúng tôi một mực theo sát xe đại tiểu thư, cô ấy cùng Mạch nhị thiếu gia hẹn gặp mặt ở nhà hàng Tây Âu quận Bắc đường Ninh Hạ, nhìn bộ dạng vô cùng quen thuộc."

Hắn đem toàn bộ nội dung nhìn lén trong nhà hàng nói cặn kẽ không sót một chữ cho Xích Viêm, vô cùng tận tụy với công việc.

Tiểu thư An Đức Mỗ cùng Mạch đại tiểu thư? Xích Viêm trầm tư, sau đó khoát tay cho gã đàn ông lui xuống.

Mạch Khải người này, cứ mất mặt như vậy tùy tiện bị Mạch đại tiểu thư đuổi đi, chỉ có thể nói là phế vật, lại còn dám đánh chủ ý lên người đại tiểu thư, thật sự không muốn sống nữa.

Xích Viêm nghĩ ngợi hồi lâu, cầm lên điện thoại riêng trên bàn bắt đầu bấm số.

"Điều tra cặn kẽ tài liệu về Mạch gia đại tiểu thư một chút, nhớ, cẩn thận, đừng để bị tra ra."

Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, trong hắc đạo như vậy, trên thương trường cũng thế. Chỉ là, Mạch Khải người này nếu đã xuất thủ với đại tiểu thư, hắn tuyệt đối sẽ không ngồi yên không lo. Năng lực của Mạch gia Xích Viêm không phải là không rõ, nhưng hắn vẫn lo lắng cuối cùng Âu Niệm Tuyết sẽ chọn Mạch Khải có thực lực kinh tế cường đại hơn hắn...

Trên một hòn đảo ở Tây Âu, một gã đàn ông mắt xanh tóc nâu ngồi trong đại sảnh một căn phòng nguy nga lộng lẫy. Hắn lựa những sợi tóc lỉa chỉa trước trán, nhìn như thờ ơ nói.

"Hừm... cậu hãy quan sát thêm một thời gian xem rốt cuộc cô ấy muốn làm gì, một khi có tình huống, tùy thời báo cáo cho ta..."

Dáng dấp tên đàn ông vô cùng anh tuấn, nhưng giữa thần sắc lại lộ ra một cỗ âm tà, để cho người quỳ dưới chân hắn không rét mà run.

"Vâng..."

-----------------------------------------------------------

Bỗng dưng đói bụng, vừa đi ăn khuya, ra đến nơi quán nào cũng hết, xui lắm, lúc đầu muốn đi ăn quán quen hôm nay quán đó lại nghỉ bán, sau đó phải chạy lòng vòng 😢

Chương này không hiểu sao hơi kỳ kỳ, mình chém gió một chút để dễ hiểu hơn T.T, bỏ quá cho mình nhé, cũng up muộn nữa, cho nhân gia xin được cáo lỗi với các bạn êu vấu của miềng 😢