Chương 64

So với Tiểu Lục tò mò hưng phấn, thì sắc mặt Tử Đồng tái nhợt đi không ít, trong con ngươi thoáng qua một chút đề phòng cùng không hiểu.

Âu Niệm Tuyết vốn coi như sắc mặt tốt, sau khi thấy Tiểu Lục ôm Tử Đồng, trong nháy mắt đôi mắt tối đi không ít, ngay cả giả vờ cũng không giả vờ được.

Sự chú ý của Lăng Linh bị Âu Niệm Tuyết thu hút, chỉ thấy Âu Niệm Tuyết vốn đang mỉm cười sắc mặt tối sầm, không rõ cho nên, dò theo ánh mắt Âu Niệm Tuyết xoay người nhìn sau lưng, mới phát hiện Tiểu Lục cư nhiên liều mạng ôm Giản Ngải thật chặt, sắc mặt cô nhất thời cũng trở nên có chút khó coi.

"Cậu xem, mỹ nữ kia tại sao lại một bộ muốn ăn thịt người vậy, làm sao tớ cứ thấy cô ấy đang nhìn chằm chằm chúng ta bên này..."

Tiểu Lục hậu tri hậu giác phát giác, ánh mắt mỹ nữ kia bắt đầu chuyển hướng về cô, không biết có phải ảo giác không, cô luôn cảm thấy ánh mắt mỹ nữ kia nhìn mình giống như có thù không đội trời chung vậy, hận không thể đem mình lột da rút gân, không rét mà run.

Tử Đồng ngược lại nhếch mép, ôm lại Tiểu Lục, bên tai cô nhẹ giọng nói.

"Có đâu, cô ấy đến tìm Lăng Linh tỷ mà..."

Sau đó, Tử Đồng liếc mắt nhìn Âu Niệm Tuyết, tiếp theo nói.

"Đi thôi, chúng ta ra ngoài mua trà chiều."

Nhìn các cô không coi ai ra gì thân mật, Lăng Linh có chút nổi nóng, nhưng bình thường cô ấy quan hệ tốt với Tử Đồng, như vậy là bình thường, cô cũng không thể ngay mặt phát tác.

"Niệm Tuyết, sao cậu lại đột nhiên tới?"

Lăng Linh dứt khoát xoay người, không nhìn tới các cô, sau đó tới trước cửa kiếng cà thẻ làm việc, để Âu Niệm Tuyết có thể vào.

Âu Niệm Tuyết thấy cửa cuối cùng mở ra, không kịp chờ đợi đi vào, oán hận trừng mắt hai người ôm nhau, nói châm chọc.

"Không có gì, liền tới thăm cậu với Ngải Ngải thôi, không nghĩ tới bầu không khí ở đồn cảnh sát lại ung dung như vậy..."

Âu Niệm Tuyết đem túi tiện lợi tùy ý nặng nề để lên bàn làm việc, phát ra tiếng vang rất lớn, thu hút sự chú ý của những nhân viên vốn đang nghiêm túc làm việc.

Lăng Linh cau mày, cô cảm thấy Âu Niệm Tuyết không giống đến thăm các cô, mà là cố ý tới bắt lỗi, nhưng cô lại nhìn túi tiện lợi Âu Niệm Tuyết để trên bàn, nhìn xuyên thấu qua túi tiện lợi có vẻ hơi trong suốt, phát hiện bên trong tất cả đều là một ít đồ ăn thức uống vặt.

Không giống đến bắt lỗi, Lăng Linh dùng ánh mắt dò xét nhìn về Âu Niệm Tuyết.

"Niệm Tuyết tỷ, chúng tôi xuống mua trà chiều đây, một hồi gặp."

Tử Đồng kéo Tiểu Lục tới, tượng trưng chào hỏi Âu Niệm Tuyết, mặc dù kêu Âu Niệm Tuyết như vậy có chút kỳ quái, nhưng Tử Đồng chỉ có thể nhắm mắt kêu đại, không có biện pháp, vai trò của cô chính là một nhân vật não tàn như vậy.

Sau khi Âu Niệm Tuyết nghe Tử Đồng kêu "Niệm Tuyết tỷ" một tiếng, nhất thời đầu có loại xúc động nổ tung, không chút nghĩ ngợi quát lớn.

"Chị không phải chị gái em!"

Thoáng chốc, vốn phòng làm việc còn có chút ồn ào trở nên im lặng như tờ.

Sắc mặt Tử Đồng có chút trở nên khó chịu cùng lúng túng, mặc dù cô là giả vờ, nhưng cô vẫn không hiểu tại sao Âu Niệm Tuyết lại phát lớn tính tình như vậy, hay là cô ấy đặc biệt đến vạch trần mình? Nghĩ tới đây, ánh mắt Tử Đồng thật sâu nhìn Âu Niệm Tuyết, mang theo một tia cảnh cáo.

"Cậu làm gì gầm lên với em ấy vậy?"

Lăng Linh tự nhiên bước ra bảo vệ, trực tiếp hướng Âu Niệm Tuyết mắng. Cô bất kể trước kia Âu Niệm Tuyết có phải bạn tốt cô hay không, dù sao bất kỳ ai khi dễ Giản Ngải cô đều sẽ không khách khí với người đó.

Tiểu Lục bị các cô hết lần này đến lần tiếp, dọa sợ phải nhanh cách xa Giản Ngải mấy bước, cô chẳng qua chỉ chậm chạp thôi, chứ không ngốc, kịch tình kịch liệt rõ ràng như vậy cô còn không nhìn ra sao? Hai cô gái tranh giành một người?

"Xin lỗi."

Tử Đồng cúi thấp đầu xin lỗi, sau đó chuẩn bị rời đi.

Chỉ là lúc này, Âu Niệm Tuyết lại không để ý Lăng Linh trực tiếp tiến lên bắt lấy cổ tay Tử Đồng, từ trong thâm tâm nói xin lỗi.

"Xin lỗi, có thể do thời tiết, chị thấy nóng nực, xin lỗi nha, không có làm em sợ chứ?"

Nàng biết Tử Đồng có quan hệ như thế nào với nàng, bất luận là thân thể hay trong tâm, nàng đều tương đối bài xích Tử Đồng là em ruột nàng, mặc dù Tử Đồng mới vừa rồi kêu nàng cũng không có ý gì đặc biệt.

Chỉ bởi vì là chị em ruột, tỷ lệ Tử Đồng tiếp nhận nàng là cực kỳ nhỏ...

Nhìn thấy Âu Niệm Tuyết xin lỗi, mọi người tựa hồ cũng thở phào một cái, bầu không khí cũng không bức bối vậy nữa, nhưng vẫn không che giấu được bát quái hiếu kỳ trong lòng, ba người này rốt cuộc có loại quan hệ phức tạp nào đây?

"Không sao, tôi không để ý."

Tử Đồng khẽ mỉm cười, không nói thật lòng.

Thấy Tử Đồng cư nhiên mỉm cười, mặc dù gương mặt đó không phải rất giống dung mạo vốn có xinh đẹp tuyệt luân của cô ấy, nhưng Âu Niệm Tuyết vẫn có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh và cảm giác tươi đẹp, nhìn Tử Đồng ngơ ngác nói không nên lời, bởi vì vừa rồi nàng sợ mình làm lộ nỗi ưu phiền trong lòng.

Lăng Linh có chút không vui, chỉ thấy Âu Niệm Tuyết xin lỗi cũng không nói gì thêm.

"Tiểu Tuyết, nếu khí trời nóng bức không nên chạy tới đây, tớ mang cậu ra tiệm cà phê ở khu thư giãn."

Nắm cái gì mà nắm, em ấy là của tớ! Con mắt Lăng Linh chăm chú phong tỏa trên cổ tay Tử Đồng bị Âu Niệm Tuyết nắm chặt.

"Được đó, nhưng đợi chút."

Âu Niệm Tuyết nói xong, buông cổ tay Tử Đồng, xoay người đi tới trước mặt túi tiện lợi trên bàn làm việc, sau đó mời đồng nghiệp trong phòng làm việc tới lựa chọn.

Nhìn mọi người tranh nhau tới cướp đoạt đồ ăn, Tiểu Lục cũng không nhẫn nại được chuẩn bị tiến tới trước, nhưng lại bị ánh mắt Âu Niệm Tuyết nhìn trực tiếp cả kinh ngay cả lời cũng chưa nói liền chạy đi tựa như muốn rời khỏi phòng làm việc của đội trọng án.

Mặc dù khí thế Âu niệm Tuyết không bằng Thẩm Mộng Hi ngang ngược lộ ra ngoài, nhưng nàng có thể thản nhiên thu phóng, thời điểm nên lộ ra khí thế cùng uy phong, sẽ không chút ẩn giấu, cho dù nói chỉ là một cái ánh nhìn mà thôi.

Ăn quà vặt của Âu Niệm Tuyết mang tới, mọi người đối với Âu Niệm Tuyết có một loại cảm thụ khác, mỹ nữ này thật không tồi nha.

"Ngải Ngải muốn cùng đi không?"

Âu Niệm Tuyết mỉm cười hỏi Tử Đồng, nụ cười kia vui vẻ yêu mị, nhưng lại cho Tử Đồng một loại cảm giác rợn hết tóc gáy.

Tử Đồng không chút nghĩ ngợi lắc đầu.

"Không được, tôi phải xuống mua trà chiều cho mọi người rồi."

Nhìn Âu Niệm Tuyết cùng Lăng Linh rời đi, trong lòng Tử Đồng cực kỳ phức tạp, nhìn hình dáng Âu Niệm Tuyết không phải tính trả thù vạch trần cô, nhưng rốt cuộc tới đồn cảnh sát có mục đích gì, còn có tại sao sau khi mình kêu cô ấy "Niệm Tuyết tỷ", cô ấy sẽ như vậy với mình? Hay là do mình chỉ gọi cô ấy đại tiểu thư?

Tử Đồng nghĩ trăm đường cũng không ra, nhưng vì mục đích tìm hiểu Âu Niệm Tuyết, cô vẫn là lựa chọn lén đi quan sát.

"Ngải Ngải, cháu sao lại tới?"

Lão Vương trong phòng giám sát không hiểu nhân viên cảnh sát hành chính tới chỗ hắn làm gì, sớm như vậy đã đến giờ trà chiều rồi sao?

Tử Đồng lấy lòng cười một tiếng.

"Vương thúc, đây là bánh bích quy với nước ngọt, cho cháu lén chui vào đây lười một chút nha."

Tử Đồng mượn hoa hiến phật cướp quà vặt thức uống còn dư giống như hiến bảo cho lão Vương.

Tử Đồng lười biếng cũng không phải một hai lần, nhưng một năm cũng chỉ mấy lần, hình như đồn cảnh sát đang thời điểm bận rộn nhất, lão Vương cũng không hoài nghi.

"Cháu tiểu cô nương này thật là lười biếng, thôi được rồi, nhưng mà đừng động lung tung vào máy móc đấy."

Lão Vương cầm lấy bánh bích quy với thức uống xong, nhắc nhở.

"Dạ, cảm ơn Vương thúc."

Tử Đồng ngó đông ngó tây một lúc, mới lên tiếng.

Tìm được vị trí thích hợp, Tử Đồng tìm được video giám sát chỗ phòng cà phê, mặc dù không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, nhưng Tử Đồng hiểu sơ thần ngữ*, ngược lại miễn cưỡng có thể đọc hiểu.

(*) Đọc khẩu hình môi

Chỉ là sau khi đọc đến Âu Niệm Tuyết cuối cùng đang nói chuyện gì với Lăng Linh, sắc mặt Tử Đồng nhất thời trở nên trắng bệch...

-----------------------------------------------------------

Tử Đồnggggggggg!!!!!!!!!!!!