Chương 69

Hai cánh tay trơn láng trắng như tuyết như mỡ dê của nàng vòng qua cổ Tử Đồng, ngẩng đầu đem mảnh môi béo mập tiến tới bên tai Tử Đồng, thì thầm.

"Chỉ cần em muốn, nó tùy thời đều thuộc về em..."

Ngậm một bên tai ửng đỏ của Tử Đồng, Âu Niệm Tuyết một tay dời xuống, xoa tay hơi run rẩy của Tử Đồng, kéo nó lên áp sát thân người mình.

Tuy nói Âu Niệm Tuyết cố gắng hết sức câu dẫn, nhưng nội tâm lại có bao nhiêu hoảng hốt cùng bất an, năm đó nàng cũng câu dẫn như vậy không ít, nhưng đối mặt Tử Đồng dầu muối đều không ăn, nàng vẫn là không có lòng tin, dù sao Tử Đồng vẫn thích đàn ông...

Còn là anh ruột của các nàng.

Làn da Âu Niệm Tuyết rất trơn láng, đường cong dáng người lồi lõm thích thú, tuy không yêu dị lẳиɠ ɭơ như của Thẩm Mộng Hi, nhưng lại hết sức uyển chuyển tinh tế tinh xảo, là vóc người Châu Á tiêu chuẩn.

Đáng tiếc Tử Đồng cơ bản không cảm nhận được sự tuyệt vời từ thân thể Âu Niệm Tuyết, cô chỉ có cảm xúc của sáu năm trước, cùng một người, cùng động tác, cái cảm giác không thể trốn không có cứu giúp cuồn cuộn kéo tới. Cô chỉ muốn tận trung cương vị làm việc vì Âu gia thôi, tuy nói thân thể sớm muộn đều phải dâng hiến ra, nhưng cô vẫn vì thiếu chủ mà giữ gìn tốt, thế nhưng muôn vàn không thể ngờ tới cuối cùng lại...

"Sao vậy?"

Âu Niệm Tuyết cầm bàn tay ngọc nhẵn nhụi của Tử Đồng, từ nơi mềm mại nhất trên cơ thể mình hướng lên, để cho bàn tay lạnh như băng của cô ấy xoa lên gò má của mình, như con mèo nhỏ mà quyến luyến, Âu Niệm Tuyết cực kỳ thỏa mãn, cho dù chỉ vậy, nàng vẫn có thể cảm thấy hạnh phúc, chỉ là thể chất Tử Đồng thật sự rất lạnh, nên mùa hè đặc biệt thoải mái.

Tử Đồng lại lắc đầu, ngược lại từ trong những tưởng tượng đáng sợ bừng tỉnh.

"Tôi thấy mệt quá..."

Tử Đồng nghiêng mặt đi, hai mắt rủ xuống, phát ra từ nội tâm nói. Cô thật rất mệt, phải tạm thời nhún nhường qua loa với Âu Niệm Tuyết vì lợi ích toàn cục, lại phải cố kỵ dã tâm hừng hực của Xích Viêm, cô có nhiều tinh lực hơn nữa cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, đặc biệt là đối mặt Âu Niệm Tuyết nhìn mình chằm chằm.

Âu Niệm Tuyết sững sốt một chút, ngược lại cười nhẹ ra tiếng, đôi mắt đào hoa quyến rũ câu hồn hơi nheo lại, nhìn phá lệ mị hoặc.

"Ngốc, nếu mệt thì nói chứ, đi ngủ thôi!"

Thật ra cũng có thể nói Âu Niệm Tuyết ứng đối vô cùng tốt, chỉ cần Tử Đồng ngoan ngoãn, nàng có thể vô cùng cưng chìu cô, cho dù thân thể mình đã nóng lên lợi hại.

Tử Đồng có chút không thể tin nhìn Âu Niệm Tuyết áo không đủ che thân, Âu Niệm Tuyết lại dễ dàng buông tha cho cô như vậy?

"Giữa người yêu phải cảm thông cho nhau không phải sao?"

Chỉ cần đối tượng là Tử Đồng, hoàn toàn có thể xem Âu Niệm Tuyết như là cô bạn gái vô cùng hiểu lòng người, trên phòng khách hay dưới bếp đều được...

Chỉ không biết phải làm sao, cho đến bây giờ Tử Đồng đều không cho nàng một cơ hội.

"Ừm, vậy đi ngủ."

Tử Đồng vội vàng gật đầu, rất sợ Âu Niệm Tuyết đổi ý, chuẩn bị đứng dậy rời khỏi trói buộc của Âu Niệm Tuyết, lại bị Âu Niệm Tuyết ôm càng chặt hơn.

Âu Niệm Tuyết không quá cao hứng giảo mồm.

"Em chuẩn bị bỏ lại chị một mình trên salon hả?"

Ý của nàng đã rõ ràng đến không thể rõ hơn, nàng muốn Tử Đồng ôm nàng đi ngủ.

"Tôi đưa chị về nhà."

Đây là phản ứng đầu tiên của Tử Đồng, đưa Âu Niệm Tuyết về lại đại trạch Âu gia gấp, vừa an toàn, lại vừa không cần để cô tùy thời đề phòng.

Âu Niệm Tuyết vốn gương mặt như hoa đào nháy mắt trở nên có chút khó coi.

"Em nói gì vậy!"

Giọng nàng có chút trở nên bén nhọn.

Tử Đồng nằm vùng trong đồn cảnh sát nhiều năm như vậy, đến cùng vẫn là người biết nhìn sắc mặt nghe lời nói.

"Chị không về nhà sao?"

Tử Đồng hỏi ngược lại, dù sao Âu Niệm Tuyết hình như không qua đêm ở nhà cô.

"Em quên rồi hả, chúng ta là người yêu, theo lý phải ở chung."

Âu Niệm Tuyết cùng Tử Đồng bốn mắt nhìn nhau, trên gương mặt xinh đẹp sáng rỡ mang theo nhàn nhạt đắc ý. Nàng thích Tử Đồng có nét mặt như lúc này, chỉ không biết phải làm sao, không có khủng hoảng cùng bất an.

Quả thật, nàng có chút vội vã quá, không chờ đợi kịp muốn kết hợp cùng Tử Đồng, nhưng đảo mắt lại ngẫm nghĩ không thể quá mức gấp gáp, loại cảm giác này thật không tốt.

"Bế chị đi rửa mặt."

Âu Niệm Tuyết thân mật ôm lấy cổ ngọc của Tử Đồng, trong ra lệnh lại mang theo nồng nặc ý nũng nịu.

Tử Đồng bế vóc người hơi nhẹ mảnh khảnh của Âu Niệm Tuyết lên ngược lại cũng không tốn sức, bế kiểu công chúa vô cùng tiêu chuẩn, để cho Âu Niệm Tuyết cực kỳ hưởng thụ, vùi vào trong lòng Tử Đồng, ngửi lấy lãnh hương của cô, tựa hồ muốn vĩnh viễn chìm đắm trong ấy.

Thế nhưng còn chưa đi được mấy bước, Âu Niệm Tuyết cũng không nhịn được nữa, đem môi mình in lên chiếc cổ ngọc trắng như tuyết của Tử Đồng, một cánh anh đào nhỏ hồng xuất hiện trên chiếc cổ vốn trắng nõn không tì vết của Tử Đồng.

Tử Đồng kinh sợ trước sự đột ngột của Âu Niệm Tuyết, tay run rẩy, xém chút nữa làm cho Âu Niệm Tuyết ngã xuống, mặc dù cô cũng rất muốn làm vậy.

Âu Niệm Tuyết thì ngược lại, hô hấp của nàng trở nên có chút dồn dập.

"Tử Đồng, chị hôn đủ rồi, mình đi ngủ nha?"

Tuy có ý hỏi, nhưng động tác đã sớm đi trước một bước, hung hăng dây dưa trên làn môi mỏng của Tử Đồng, lưỡi triền miên cùng lưỡi đến chết.

Tử Đồng thật sự khó mà nhẫn nại một hồi ôn tình của Âu Niệm Tuyết, một hồi đối đãi thô bạo, đầu lưỡi của mình có chút bị Âu Niệm Tuyết mυ"ŧ lấy tê dại hơi đau, nhưng khó mà cự tuyệt nàng, chỉ cần nàng đừng cầu hoan với mình là được.

Âu Niệm Tuyết càng hôn càng nồng nhiệt, cả người đều cảm thấy muốn bị thiêu cháy, nàng vô thức cởi ra nút thắt bra sau lưng mình, nhất thời, hình dáng ưu mỹ, rất đúng dịp một viên mềm mại hồn nhiên thoát ra, cũng để Âu Niệm Tuyết nhiều thêm cỗ cảm giác không kiêng kỵ.

Nàng một bên hôn, một bên đưa tay đón lấy khóa kéo lưng quần Tử Đồng, lại bị Tử Đồng kịch liệt ngăn cản.

"Đừng..."

Tử Đồng phản kháng có chút yếu ớt, cô biết nếu cô càng quá mức cương quyết, Âu Niệm Tuyết sẽ càng cứng rắn với cô hơn.

"Chị chỉ là, chị chỉ là thật sự rất vui..."

Âu Niệm Tuyết ngừng động tác xâm lược, kéo Tử Đồng lại, để cho đầu cô áp sát trên hai ngực lõα ɭồ mềm mại của mình.

"Sáu năm qua, chị nhớ em cả ngày lẫn đêm, muốn ôm em vào lòng, càng muốn cùng em hòa làm một..."

Một tay Âu Niệm Tuyết khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của Tử Đồng, xuôi theo dòng, tóc xuyên qua từng kẽ tay, lưu lại nhàn nhạt hương bạc hà...

"Sáu năm qua, chị trải qua một chút cũng không tốt, không hề tốt."

Âu Niệm Tuyết nói đến đây, thanh âm trở nên có chút nghẹn ngào. Năm đó bị trục xuất, ngoại trừ có Iris ở sau lưng giúp đỡ ra, không còn bất kỳ ai giúp nàng, có càng nhiều hơn cũng chỉ những ánh nhìn lạnh lẽo cùng giễu cợt. Hoa khôi kiêu ngạo tính tình thất thường một thời lại đi nhà hàng làm việc, để cho người không thể không hoài nghi nhà nàng đã sa sút, không ít những phụ nữ trước đây ghen tị với nàng liền nghĩ đủ mọi cách làm khó nàng, mấy gã trai lại không hề cố kỵ, chút nào đi trêu ghẹo, cũng may còn có Thanh Phong trong tối bảo vệ cho nàng.

Sau khi tự sát, nàng như sống lại vậy, nhưng trong lòng chỉ có nồng nặc hận ý cùng mãnh liệt không cam tâm.

Đầu tiên nàng lợi dụng mối quan hệ với Iris quen biết những nhân vật Mafia trọng yếu ở New York, cho dù hầu rượu hầu đến sắp mất đi ý thức, nàng cũng cưỡng bách mình uống thuốc giải rượu có tác dụng mạnh, không để bản thân quan hệ với ai.

Không ngừng tươi cười vui vẻ, không ngừng xã giao, nàng mới đứng vững ở New York, dựa vào năng lực của nàng...

Cũng chỉ có vậy, mới có thể để cho nàng có được năng lực có thể lấy được Tử Đồng.

Lúc này Âu Niệm Tuyết nhìn qua vô cùng nhu ngược giống một đóa hoa sắp lụi tàn, để Tử Đồng vốn nội tâm khép kín bỗng nhiên run rẩy, cảm giác này quá mạnh mẽ, mãnh liệt đến nỗi Tử Đồng có thể cảm giác được hốc mắt mình có chút ê ẩm một cách rõ ràng, rốt cuộc là sáu năm qua vì mình mà ủy khuất, hay là vì Âu Niệm Tuyết ẩn nhẫn khó chịu suốt sáu năm, cô đã bắt đầu không thể phân biệt được rõ ràng.

Sáu năm qua, cô làm sao có thể yên ổn, ăn không ngon, chỉ như cái xác biết đi, không ngừng giả trang thành người khác, tiến hành các loại phẫu thuật xóa sẹo trên gương mặt.

"Tử Đồng..."

Âu Niệm Tuyết không ngừng nỉ non, thanh âm tựa như dây dưa cũng tựa như miên man, vui vẻ ôn nhu, đây mới là Âu Niệm Tuyết của thuở ban đầu.

Tử Đồng hiếm khi có được, vô ý thức đáp lại.

"Ừ?"

Cô có chút hốt hoảng, ký ức mông lung sâu trong trí nhớ dần dần trở lại. Âu Niệm Tuyết là người hiểu rõ cô nhất, kem ly, salad trái cây, xe buýt...

Có được hồi đáp của Tử Đồng, Âu Niệm Tuyết cười vui vẻ, yêu mị lại không giống bình thường, nụ cười vô cùng hạnh phúc.

"Chúng ta rốt cuộc đã ở bên nhau."

Âu Niệm Tuyết nhắm mắt, ôm chặt Tử Đồng, nửa thân trần ở tại chỗ ôm ấp Tử Đồng.

-----

"Lam Mị làm visa Thụy Sĩ?"

Xích Viêm nhàn nhã ỷ lên ghế da trong phòng làm việc, ung dung hỏi.

Tên đàn ông mặc âu phục một mực cung kính nói.

"Vâng, đường chủ cần thuộc hạ làm gì?"

"Hừ, cô ta cho rằng cô ta thật có thể làm đến thiên y vô phùng* sao?"

(*) làm một việc thành công mỹ mãn, không có một kẽ hở.

Xích Viêm lẩm bẩm nói, tựa như đang nói Tử Đồng, cũng vừa tựa như nói Âu Niệm Tuyết.

"Đuổi theo cô ta, xem cô ta làm gì ở Thụy Sĩ, một khi có tình huống, lập tức báo cáo."

Sau khi tên đàn ông gật đầu, rời khỏi phòng.

-----

Mạch Dư Ninh nhìn tên đàn ông mặc âu phục quỳ xuống bên chân mình, khóe miệng nâng lên nụ cười khôi hài.

"Trung Quốc có một câu ngạn ngữ xưa —— Bọ ngựa đi trước, chim sẻ theo sau, nhưng nào biết đã có thợ săn đang nấp kín chứ?"

-----------------------------------------------------------

Gần đây tâm trạng mình rất u ám, thật sự đen như con chó mực, mỗi lần edit xong cũng không còn cảm giác vui vẻ nữa, không còn cảm giác sục sôi hăng hái của lúc nào, cho nên hôm qua sau khi mình cố gắng edit và up lên, nhận được những phản hồi tích cực từ các bạn mình vui lắm, thấy sự cố gắng của mình bỗng có ý nghĩa hẳn lên rất nhiều, cảm ơn các bạn nhiều lắm, thật sự không có sai khi nói các bạn chính là nguồn động lực của mình, cảm ơn các bạn đã luôn yêu mến vote commt và theo dõi đọc truyện nha. Love you all <3~~~