Chương 2: Ma tôn bị đầu độc

Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên một nụ cười gian tà, mắt nhìn về phía xa: "Đám cưới này là ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi đấy. Đừng làm ta thất vọng nhé."

Bất ngờ, một cơn choáng váng mạnh ập đến, thế giới trước mắt Quân Hằng như bị mây mù dày đặc bao phủ. Mí mắt hắn nặng trĩu như đeo chì, khó mà mở ra được. Hắn lảo đảo bước đến bên bàn, cố tìm lấy một chỗ tựa để giữ thăng bằng. Hắn lắc đầu, cố ép mình tỉnh táo. Thế nhưng, vừa ngồi xuống, hắn đột nhiên ho khan dữ dội.

"Phụt!" Một ngụm máu tươi phun ra, văng lên mặt bàn, nhuộm đỏ cả tấm khăn trải. Quân Hằng ôm ngực, mắt nhắm nghiền, môi tím tái.

"Chết tiệt!" Hắn nghiến răng ken két, cơn giận trào dâng trong lòng. Hắn không thể ngờ mình lại bị Bạch Lạc Cảnh giăng bẫy!

Thằng nhóc đó dám hạ độc hắn!

Toàn thân Quân Hằng run rẩy vì tức giận, hắn muốn lập tức xông vào phòng và xử lý thằng nhãi ấy ngay lập tức. Nhưng giờ hắn còn không đứng vững, nói gì đến việc xông vào phòng?

Quân Hằng nghiến chặt răng, siết chặt nắm đấm đến mức các đốt ngón tay trắng bệch, các khớp xương phát ra tiếng kêu răng rắc. Ánh mắt hắn trở nên cuồng loạn và độc ác.

"Đồ nhãi ranh chết tiệt, tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn ở bên cạnh ta. Nếu không, ta sẽ bắt ngươi phải trả giá đắt!"

Khoảnh khắc này, Quân Hằng như lột xác từ một công tử nho nhã thành một kẻ báo thù tàn nhẫn, nụ cười của hắn méo mó, ghê rợn như ác quỷ từ địa ngục, khiến người khác phải lạnh sống lưng. Nhưng trong lòng hắn, ngọn lửa yêu đương mãnh liệt vẫn cháy bỏng, không ngừng nghỉ.

"Ưʍ..." Hắn ôm ngực, dựa vào bàn, thở hổn hển, sắc mặt ngày càng xấu đi. Hắn cảm thấy đầu óc quay cuồng, toàn thân dần mất cảm giác.

Hắn cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, nhưng mí mắt ngày càng nặng trĩu, cuối cùng không thể chống đỡ được nữa và ngất lịm đi.

...

Tại Lạc Dương Cư, một bóng dáng cô độc đứng lặng lẽ bên khung cửa sổ, như thể tách biệt hoàn toàn với thế giới xung quanh. Ánh chiều tà nhẹ nhàng chiếu lên người y, phủ một lớp ánh vàng mỏng manh, nhưng cũng phơi bày rõ nét sự dao động sâu kín trong đôi mắt của y.

Người đó chính là Bạch Lạc Cảnh. Dù đang bị Quân Hằng giam giữ, y vẫn giữ được phong thái thanh cao và điềm tĩnh.

Bạch Lạc Cảnh nhẹ tựa vào khung cửa, ánh mắt xa xăm nhìn qua những tầng lầu chập chùng, hướng về phía chân trời xa tít, nơi ánh hoàng hôn rực rỡ nhuộm đỏ cả bầu trời. Ngón tay thon dài của y khẽ chạm vào trán, đôi lông mày thoáng nhíu lại, biểu hiện một chút lo âu khó nói thành lời.

Trên bàn, bộ áo cưới rách nát nằm im lìm như một lời hứa bị bỏ rơi, càng làm tăng thêm sự chướng mắt.

“Thật là chướng mắt.” Bạch Lạc Cảnh cười khẩy, trong mắt lộ rõ vẻ ghê tởm.

“Không biết lão già đó đã chết chưa?” Giọng điệu của y đầy khinh miệt và oán hận, như thể sinh tử của Quân Hằng chẳng còn chút giá trị gì đối với y. Thế nhưng, ẩn sau vẻ ngoài bình tĩnh ấy là sự căm hờn sâu sắc đối với Quân Hằng.

Trong lòng y thầm thề: “Ma Tôn, tất cả là do ngươi tự chuốc lấy! Hôm nay, ta, Bạch Lạc Cảnh, sẽ bắt ngươi phải đền mạng bằng máu!”

Ánh mắt của y sắc lạnh như lưỡi dao trong đêm đông, khiến người ta không khỏi rùng mình.

“Cốc cốc cốc...” Tiếng gõ cửa dồn dập bất ngờ phá vỡ không khí tĩnh lặng trong phòng.

"Ai?" Bạch Lạc Cảnh thu lại cảm xúc, quay đầu hỏi.

Từ bên ngoài, một giọng nói kính cẩn vọng vào: "Bạch công tử, xin hãy mặc áo cưới. Ngài không mặc, chúng tôi không dám báo cáo với Tôn thượng."

Bạch Lạc Cảnh cau mày. Mấy kẻ này thật phiền phức!

Y chậm rãi đứng dậy, bước về phía cửa, kéo cửa ra. Đứng trước cửa là hai đệ tử có vẻ ngoài bình thường, trên tay họ cầm một bộ áo cưới mới tinh.

"Bạch công tử." Họ cung kính chào.

Bạch Lạc Cảnh gật đầu: "Ừ."

Y quay người bước vào trong phòng, nhưng nghe thấy họ tiếp tục nói: "Bạch công tử, xin ngài mặc áo cưới."

"Ngươi đang ra lệnh cho ta sao?" Bạch Lạc Cảnh đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn họ.

Hai tên đệ tử vội cúi gằm mặt, không dám nói thêm lời nào.

Bạch Lạc Cảnh nhìn họ, khẽ nhướn mày: "Ta không mặc."

Ba từ lạnh lùng thoát ra từ miệng y, khiến hai tên đệ tử lúng túng, không biết phải làm sao.

"Công tử, lệnh của Tôn thượng không thể trái, xin ngài hiểu cho tình thế khó khăn của chúng tôi." Họ tiếp tục khẩn cầu...