Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trời Sáng, Em Sẽ Về

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một lúc sau, cô chỉ vào tờ quảng cáo dán bên ngoài một cửa hàng môi giới bất động sản, nói: “Cố Trì, 140,000 tệ (*) này thật sự là một mét vuông sao? Không phải là cả căn nhà sao? Một mét vuông 140,000 tệ sao?”

“Trời ơi, trời ơi, Cố Trì, vậy căn nhà của chúng ta đáng giá bao nhiêu?”

“10 triệu tệ (**) sao? Wow!”

Giang Thiến Hề ôm ngực, cô kích động đến nhảy cẫng lên: “Trời ơi! Cảm giác như đột nhiên phát tài rồi ấy!”

“Cố Trì, sao hồi đó chúng ta không mua thêm hai căn nhà nữa chứ?!”

“Em có thể bán căn nhà không? 10 triệu tệ, em chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy.”

Nụ cười trên khuôn mặt Giang Thiến Hề không thể giấu nổi, ánh mắt sáng lấp lánh, niềm vui phát ra từ tận đáy lòng khiến cả người cô trở nên rạng rỡ, có thể tan chảy mọi giá lạnh, xua tan mọi u ám.

Khuôn mặt Cố Trì cũng nhuốm nụ cười dịu dàng, ánh mắt anh cứ dõi theo cô, nhìn cô cười, nhìn cô kích động nhảy lên, nhìn cô xoay người chạy vui vẻ vài bước rồi quay lại, nhìn cô như cô gái trong ký ức, nhảy nhót không ngừng, muốn nói với cả thế giới rằng lúc này cô vui đến phát nổ.

Cô luôn có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh, như mặt trời nhỏ trong thế giới của anh, mặt trời nhỏ mất tích hai mươi mốt năm của anh cuối cùng cũng đã trở lại, nhưng tiếc thay, anh không thể sở hữu cô nữa…

Cố Trì nhìn cô gái tham tiền đang tính toán mười triệu tệ là bao nhiêu, anh cười khổ cúi đầu.

“Cố Trì!”

Giang Thiến Hề đột nhiên gọi anh, làm anh giật mình, anh vội vàng bước tới quan tâm: “Sao vậy?”

Giang Thiến Hề đứng ở cửa trung tâm thương mại, như bị hóa đá: “Đây là trung tâm thương mại mà anh nói sao?”

Wow! Trung tâm thương mại này lớn thế, cô sẽ không bị lạc chứ?

“Ừ, đúng vậy. Bây giờ trung tâm thương mại chỉ lớn hơn một chút so với tòa nhà bách hóa trước đây thôi.” Cố Trì cười.

“Đâu chỉ là lớn hơn một chút, lớn hơn nhiều ấy chứ!” Giang Thiến Hề cảm thán.

Bây giờ trung tâm thương mại đều tiên tiến như vậy sao? Quán cà phê, phòng tập thể hình, khu vui chơi trẻ em, cái gì cũng có, còn có cả quán lẩu!

Giang Thiến Hề như Lưu Lão Lão (*) bước vào vườn Đại Quan, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ.

“Cố Trì, mua xong điện thoại, chúng ta có thể đi ăn lẩu không?”

Giang Thiến Hề chỉ vào tấm áp phích lớn treo trên tường bên cạnh, nồi lẩu đồng bốc hơi thật hấp dẫn. Cô thèm ăn nhìn Cố Trì, bản chất háu ăn lộ rõ. Cô bỗng nhiên thấy mình thật không có tiền đồ.

“Được thôi!” Cố Trì gật đầu, như thể yêu cầu nhỏ này đương nhiên có thể thỏa mãn.

“Yay!”

Giang Thiến Hề nhảy lên vui mừng, cô lại nhìn tấm áp phích quảng cáo quán lẩu, anh chàng trên áp phích thật đẹp trai, nụ cười giống như cừu non rất dễ thương. Đây là ngôi sao nào vậy?

Bây giờ ngôi sao nam đều đẹp như vậy sao? Thời cô mất tích, nhóm Tiểu Hổ Đội (**) vẫn còn đang nổi tiếng.

Trong đầu Giang Thiến Hề nghĩ lung tung.

Cố Trì đã mua xong một cốc trà sữa mang đến trước mặt cô: “Em muốn bắt đầu đi đâu trước? Khu thời trang hay là mua điện thoại?”

“Chỗ nào cũng được, anh dẫn đường đi! Ôi, ngon quá!”

Giang Thiến Hề hút một ngụm, ngay lập tức bị bao phủ bởi vị sữa ngọt ngào và đường, cô hạnh phúc đến bay bổng!

“Đây là gì? Ngon quá trời luôn!” Giang Thiến Hề hỏi.

“Trà sữa.”

Cố Trì đáp. Anh biết, cô thích nhất là những loại đồ uống vừa béo vừa ngọt như vậy.

“Ngon! Ngon quá!” Giang Thiến Hề vừa uống trà sữa vừa vui vẻ đi về phía trước.

“Để anh dẫn em đi mua điện thoại trước nhé!” Giải quyết việc quan trọng trước, đó là phong cách của Cố Trì.

“Vậy nhanh đi thôi!”

Giang Thiến Hề muốn nhanh chóng hoàn thành, cô còn nhớ đến nồi lẩu trên tấm áp phích quảng cáo lúc nãy. Giang Thiến Hề kích động kéo tay áo anh, vô thức thúc giục anh đi nhanh.

Cố Trì liếc nhìn tay cô, không để lại dấu vết mà rút lại. Anh bước đến bảng chỉ dẫn tầng bên cạnh thang máy nhìn một chút, rồi dẫn cô đi về khu sản phẩm điện tử số ở tầng ba.

Giang Thiến Hề bị các món đồ đa dạng trong trung tâm thương mại thu hút, không kìm nén nổi một tâm hồn muốn mua sắm. Sáng nay cô còn nói không muốn dùng thẻ của Cố Trì, giờ đây “bốp bốp” bị vả mặt, quẹt thẻ không ngừng.

Ban đầu cô định chỉ mua một chiếc điện thoại, nhưng lại thấy laptop mới trông đẹp quá, giống cái mà Cố Trì đang dùng, muốn có quá! Ồ, còn có máy tính cỡ bằng quyển sách sao? Nhìn có vẻ dùng tốt quá! Muốn có! Giang Thiến Hề với gương mặt biểu cảm muốn có tất cả, Cố Trì lặng lẽ sắm cho cô một bộ hoàn chỉnh gồm laptop, iPad và điện thoại của thương hiệu Apple.

Giang Thiến Hề ôm đống đồ mới tậu, đôi mắt to tròn tò mò nhìn Cố Trì, chỉ thấy anh cầm điện thoại, trên màn hình xuất hiện một biểu tượng gọi là mã QR, anh quét nó vào một máy nào đó trên quầy thu ngân, và thế là thanh toán xong.

Cái này cũng tiên tiến quá, cô thật muốn thử ngay!
« Chương TrướcChương Tiếp »