Chương 40

Giang Thiến Hề nói xong rồi bước ra ngoài, cô nghe thấy Cố Trì nhẹ giọng nói từ phía sau: “Căn nhà là của em.”

“Em không cần.”

Giang Thiến Hề đặt tay lên nắm cửa, nước mắt rơi lã chã. Cô mở miệng, hít một hơi sâu nói: “Ngày xưa mua nhà, gia đình em chỉ góp năm vạn tệ, không cần chia nhà cho em.”

“Trên sổ đỏ viết tên em.” Cố Trì ngoan cố nói.

“Đúng, anh viết tên em. Nhưng Cố Trì, đó là chuyện trước kia. Bây giờ tài sản của anh nên để lại cho con trai anh, chứ không phải cho em, một người ngoài.”

Giang Thiến Hề nói xong, không thể chịu nổi nữa, cô mở cửa và bước ra ngoài.

Cô không thể ở lại cùng một không gian với Cố Trì, điều đó khiến cô quá đau khổ. Cô rất sợ mình sẽ khóc, sẽ hét lên, sẽ ôm anh và cầu xin anh đừng bỏ rơi mình, cầu xin anh quay trở lại bên mình. Nhưng cô không dám làm thế, sợ rằng Cố Trì sẽ đồng ý. Một người tốt bụng và chính trực như Cố Trì sẽ vì cô mà phản bội gia đình, sẽ một mình chịu đựng nỗi ân hận với con cái, sự trách móc từ người thân, ánh mắt khác thường của người xung quanh, trở về bên cô với đầy vết thương chằng chịt.

Cô thực sự không nhẫn tâm, không nhẫn tâm để anh phải chịu thêm một chút tổn thương nào nữa. Anh lẽ ra nên có một cuộc sống yên bình rồi, một người như anh chắc chắn sẽ làm cho cuộc sống tốt đẹp, khiến người xung quanh hạnh phúc. Còn cô sẽ phá hủy tất cả những điều đó, khiến anh trở lại với những ngày tháng hỗn loạn và đau khổ.

Thay vì cứ buồn bã dây dưa như thế này, cô quyết định tự mình chấm dứt. Để anh được tự do, đó là lựa chọn tốt nhất.

Trong phòng, Cố Trì một mình đứng lặng, bữa cơm đầy ắp từ nóng hổi dần dần trở nên lạnh lẽo, giống như trái tim anh lại một lần nữa rơi vào hố sâu băng giá, lạnh đến mức quen thuộc và đau đớn. Anh chớp mắt một chút, cúi đầu, rồi gói gọn thức ăn trên bàn bằng màng bọc thực phẩm và đặt vào tủ lạnh, đặt bát đũa đã dùng vào bồn rửa. Nước chảy mạnh, anh quên bật nước nóng, dòng nước lạnh chảy qua tay anh, anh máy móc rửa bát đũa, đôi tay đẹp và thon dài bị đông lạnh đến đỏ ửng, có giọt nước từ trên cao rơi xuống, hòa vào dòng nước lạnh, không thể thấy màu sắc, cũng không ai biết, tiếng nước chảy rất lớn, che lấp mọi âm thanh. Sau một thời gian dài, người trong phòng đã rời đi, mọi thứ lại trở về như cũ.

Khi Giang Thiến Hề trở về nhà, trước mặt cô là cảnh tượng như vậy: Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, ánh đèn nhà bếp mờ mờ, không có ai cả, không ai bận rộn trong bếp, không ai ngồi trên ghế sofa đợi cô, không ai đi lại lau dọn nhà cửa, không có ai cả…

Không khí yên tĩnh như đóng băng, cô không cảm nhận được chút ấm áp nào.

Một lúc lâu sau, Giang Thiến Hề bất chợt tự nói: “À, không còn gì nữa, không còn gì hết.”

“Muốn chết quá, nếu giống như Chu Nam Thủy nói, năm đó chết đi thì tốt rồi…”

“Không được, không được, không thể khóc.”

“Giang Thiến Hề, không sao đâu. Một mình mày cũng có thể mà!”

“Có thể mà, dù một mình mày cũng phải sống tốt, đẹp đẽ, vui vẻ về nhà thăm bố mẹ.”

“Đúng, cứ như vậy đi!”

Giang Thiến Hề liên tục tự thôi miên mình, cô trở về phòng ngủ thϊếp đi, ngủ là không đói, ngủ là không buồn, ngủ là được rồi. Cô quấn chặt chăn, cuộn mình kín mít, không biết có ngủ hay không, chỉ là cả đêm không nhúc nhích, như thể đã ngủ thật sự.

Chú thích:

(*) Con giáp thứ mười ba chỉ những người phá hoại mối quan hệ tình cảm của người khác

Cố Trì ngồi vào xe, mặt lạnh như băng không nói lời nào.

Tài xế cẩn thận hỏi: “Giáo sư Cố, đi đâu ạ?”

“Về nhà.” Cố Trì nói.

Tài xế lái xe trên đường. Cố Trì lấy điện thoại, gọi cho Hà Ngọc, một lát sau điện thoại kết nối: “Alo.”

“Hôm nay cô đến nhà cũ của tôi.” Cố Trì dùng câu khẳng định.

“Cô ta nói với anh à? Các cô gái trẻ bây giờ thật là không giữ chữ tín.” Hà Ngọc nói ở đầu dây bên kia.

“Chuyện của tôi liên quan gì đến cô? Cô lấy tư cách gì đến tìm cô ấy?” Cố Trì cười lạnh một tiếng chế giễu.

“Lấy tư cách là người theo đuổi tôi hai mươi mấy năm mà không theo đuổi được, hay là lấy tư cách tự cho mình là bạn gái dự phòng của tôi?”

“Cố Trì, tôi nghĩ anh cần bình tĩnh lại, đừng nói những lời thiếu suy nghĩ.”

“Là tôi thiếu suy nghĩ hay là cô không biết xấu hổ?!” Cố Trì cười lạnh.

Hà Ngọc, có một câu tôi đã nói với cô rất nhiều lần, hôm nay tôi nói lại lần nữa, tôi với cô là không thể!”

“Nhiều năm như vậy tôi mặc kệ cô đuổi đi những người phụ nữ có ý với tôi, không phải vì tôi thích cô, mà là tôi không muốn bị họ làm phiền!” Cố Trì nói xong không ngừng trong một giây đã cúp điện thoại, anh nhìn chằm chằm phía trước, lòng mãi không yên.

Anh hít thở sâu vài lần, mới khiến mình bình tĩnh lại. Anh đã lâu rồi không cảm thấy tức giận như vậy, những năm qua anh nghĩ rằng mình gần như đã thành Phật, không ngờ rằng lại vì một câu chia tay của Giang Thiến Hề mà buồn bã mất kiểm soát như vậy.