Chương 4

Năm đó, những gì mày làm còn tàn nhẫn hơn thế này nhiều cơ mà.

Tôi uống rượu, sảng khoái đánh một giấc ngon lành, mới sáng sớm đã bị tiếng đạp cửa đánh thức.

Tôi bước đến bên cửa nhìn qua mắt mèo, khuôn mặt giận dữ của Cố Sùng Minh lập tức hiện ra trước mắt tôi.

"Tào Lệ! Tôi biết cô đang ở nhà, cô nhân lúc còn sớm lăn ra đây cho tôi!”

Hắn to tiếng gây ồn ào, hàng xóm xung quanh lần lượt ló đầu ra xem náo nhiệt.

Tôi mở cửa, ngăn bước chân đang định bước vào của hắn: “Nói ở đây luôn đi.”

Hắn kín đáo nhìn xung quanh: “Cô có chắc là muốn nói ở đây không?"

Tôi thẳng thắn đáp: "Đúng vậy, dù sao thì bây giờ tôi cũng không có quan hệ gì với anh, trai đơn gái chiếc ở cùng trong một gian phòng, khiến vợ anh nghi ngờ thì không tốt đâu.”

Hắn hơi nghiến răng nghiến lợi: "Được, nói ở đây thì nói ở đây, cô không sợ mất mặt, tôi sợ cái gì. Cô mau mang đứa con gái độc ác của cô về đi!”

Tôi nghiêng đầu giả vờ khó hiểu: "Tiểu Quyên làm cái hả? Nó mới có mười bốn tuổi thôi, cái gì cũng chưa hiểu! Nếu anh cảm thấy nó làm không tốt, thì có thể từ từ dạy bảo nó.”

"Cô đừng có giả bộ không hiểu! Mới mười bốn tuổi mà đã dám đút keo dán vào mồm em trai, đứa con gái độc ác như thế, tôi không dám nhận!”

Đút keo dán hả?

Quả nhiên là cha con ha, việc làm giống y hệt nhau.

Hắn nói nó độc ác, vậy hắn quên năm mười bốn tuổi, chính hắn đã đổ cả lọ keo vào mồm tôi rồi sao?

Bên tai dường như lại có người không ngừng la hét: “Kêu, mày lại kêu đi! Tao sẽ bịt mồm mày lại, xem mày kêu như thế nào!”

Cơn ác mộng trong quá khứ khiến tầm nhìn tôi nhòe đi, Cố Sùng Minh vẫn đang la hét trước mặt tôi dường như xuất hiện bóng chồng, trùng vào nụ cười tàn độc của một con ác quỷ uốn éo trên thân thể tôi năm xưa.

"Em trai nói mới có một tuổi thôi, đứa trẻ một tuổi khóc là chuyện bình thường mà! Thế mà nó lại dám đổ keo vào miệng em nó chỉ vì ghét em nó phiền phức, may mà vợ tôi ngăn cản kịp, nếu không thì cô biết hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào không hả?”

Tôi đột nhiên cười với hắn ta, chắc là nụ cười của tôi quá quỷ dị, hắn vậy mà lại bị dọa sợ lùi lại nửa bước.

"Anh nói xem, tôi có biết hậu quả nghiêm trọng như thế nào không?”

Hắn sững ra tại chỗ, sau đó sắc mặt đột nhiên tối sầm lại.

"Cái này không phải càng chứng minh hai người là cha con sao? Con gái giống mình như vậy, lẽ nào anh không vui sao?"

Xung quanh có tiếng xì xào bàn tán của hàng xóm, hắn đè thấp giọng: "Còn dám nói bậy nữa, có tin tôi gϊếŧ cô không?”

“Vậy thì đừng đến làm phiền tôi!” Rồi tôi “rầm” một tiếng đóng cửa lại, “Con gái ngoan của anh đấy, anh nên tự mình dạy dỗ nó đi.”

Tôi không khó tưởng tượng ra sắc mặt âm trầm của Cố Sùng Minh ngoài cửa. Chắc hắn không ngờ đâu nhỉ, rằng có một ngày hắn lại phải chịu thua thiệt trước một con kiến như tôi.

Thật sự là có chút, giải tỏa nỗi hận.



Cố Sùng Minh bắt đầu thường xuyên quấy nhiễu tôi, hắn tố cáo Tào Tiểu Quyên, à không, bây giờ nó đã đổi tên thành Cố Tiểu Quyên rồi, tố cáo những hành vi độc ác của nó.

Vì Cố Tiểu Quyên cảm thấy tài sản của nhà họ Cố phải là của nó, nên nó đã điên cuồng nhắm vào con trai quý giá của Cố Sùng Minh.

Nó lén cho thằng bé uống thuốc ngủ, úp gối vào mặt thằng bé lúc không ai để ý, đẩy thằng bé vào gầm điều hòa, xốc chăn lên, nó làm tất cả mọi cách có thể.

Người vợ xinh đẹp trẻ trung của Cố Sùng Minh cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, bế con trai về nhà mẹ đẻ, đồng thời đưa ra tuyên cáo cuối cùng rằng nếu Cố Tiểu Quyên còn chung sống với họ, thì cô ấy sẽ ly hôn với Cố Sùng Minh!

Cố Sùng Minh lúc này sợ chết khϊếp, hắn có thể từ một con quỷ dữ biến thành loại thú đội lốt người như ngày hôm nay, tất cả đều nhờ vào nhà bố vợ hắn ta.