Trời Sinh Chính Là Mệnh Hoàng Hậu

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ở chốn giang hồ, nàng chính là nữ ma sát Hương Ần Công Chúa, mọi người nghe tên đều biến sắc. Đồng thời, cũng là nhân vật hung ác tác oai tác quái trong cung làm cho chúng phi tần hận đến nghiến răng. …
Xem Thêm

Vậy mà cũng nói được những lời ngu xuẩn đó, cùng là người trong nhà nếu không cổ vũ cũng không được. “Hay lắm, chứng bệnh nhận sai phương hướng! Tiểu Nữu, ngươi đem tật xấu của chúng ta ra nói rất tốt, tốt lắm!” Mao Uy Long vỗ tay khen hay.

“Hai người các ngươi, nghĩ trẫm là kẻ ngu sao?” Cừu Dực Từ không thể nào nhịn được nữa, liền lạnh lùng nói.

Lúc này hai người mới dẹp bỏ vẻ mặt ngu xuẩn, ngoan ngoãn cúi đầu đứng dậy không dám di chuyển.

“Trẫm không cần suy đoán, lúc các ngươi đến báo với trẫm là bọn Thường Khiêm cùng Trạm Thanh hẹn gặp trẫm, tất cả cũng đều là giả tạo có đúng không? Còn nửa đêm đến báo tin Hương Ẩn cùng Qua Nhĩ Giai hẹn gặp riêng nhau, tất cả mọi chuyện xảy ra các ngươi đều không thể thoát khỏi can hệ. Còn chuyện cải trang giả làm thích khách, phóng ra xuân dược cũng chính là kiệt tác của các ngươi, trẫm nói không sai chứ?”

Ngồi thẳng hai bên chính là Cừu Thường Khiêm cùng với Trạm Thanh, xấu hổ tới mức không thể nào biện minh được.

Mọi người nghe xong càng thêm giật mình, hai nha đầu này quả không còn muốn sống, dám làm nhiều chuyện như vậy. Nếu đổi lại các việc vừa rồi đều do người bình thường làm, thì những tội đó đều là tội đáng chém đầu.

Nhất là xuân dược…. Cả đoàn người nhìn về phía hoàng thượng cùng Hương Ẩn, ánh mắt nghi ngờ không rõ ……….

Hương Ẩn liền tức giận một trận, quay mặt lại liếc nhìn mọi người, lúc này làm mọi người sợ tới mức xanh cả mặt, nào dám suy nghĩ nhiều thêm?

Mao Uy Long cùng Hồng Tiểu Nữu nhìn nhau một cái.

“Không có!” Mao Uy Long phủ nhận.

“Đúng vậy!” Hồng Tiểu Nữu nhát gan lại thừa nhận.

Lần này lời khai của cả hai ngươi lại không đồng nhất, vì vậy không cần phải hỏi thêm nữa, tất cả đều do chính hai nàng gây nên.

“Này Long, ngươi…….” Cừu Thường Khiêm giận đến nổi, không thể nói thành lời.

“Tiểu Nữu, ngươi làm trò quỷ gì vậy? Sao làm ra những chuyện như vậy?” Trạm Thanh không nhịn được liền mắng người, thật phiền não, làm sao mới có thể bảo vệ thê tử của mình.

“Ai kêu ngươi cùng với Hương Ẩn có mờ ám chi, bất đắc dĩ ta phải đem nàng tác hợp cho hoàng thượng để thành một cặp. Ngăn cản ngươi bị sắc đẹp của nàng dụ dỗ.” Hồng Tiểu Nữu khóc uất ức.

“Không phải ta đã giải thích nhiều lần với ngươi rằng, ta với Hương Ẩn không có cái gì đó rồi sao? Sao ngươi lại không tin chứ?” Ăn phải dấm chua do thê tử gây nên, làm cho Trạm Thanh thật sự đau đầu.

“Không có cây ngô đồng thì sao có thể dụ được Phượng Hoàng tới? Nghe Tiểu Nữu nói ngươi vừa nhắc tới Hương Ẩn thì bộ mặt liền trở nên kỳ quái, nếu nói không có gì, thì sao phải như thế chứ?” Nếu chuyện đã bại lộ thì một mặt cùng nhau đem ra nói thẳng trong một lần, Mao Uy Long liền phụ họa hỏi.

“Tiểu Nữu hỏi như vậy, làm sao ta có thể cảm thấy bình thường được chứ. Bởi vì Hương Ẩn là nữ nhân của hoàng thượng, bộ mặt của ta sao có thể tự nhiên được?” Hắn liền nổi giận nói.

“Cho nên mới nói ngươi cùng Hương Ẩn có mờ ám?” Nước mắt Tiểu Nữu lập tức ít dần, niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt.

“Nói nhảm!” Hắn liền rống to. Nha đầu ngốc này! Hắn đã nói những lời đó cả trăm lần rồi!

“Khoan đã, từ lúc nào ta đã trở thành nữ nhân của hoàng thượng rồi chứ?” Hương Ẩn không vui liền hỏi.

“Cái này…..” Hắn nhìn về phía Cừu Dực Từ, thấy sắc mặt của hắn trông rất khó coi. “Đây là chuyện đã sớm định sẵn, không phải vậy sao?” Hắn bất đắc dĩ nói.

“Chuyện sớm đã định? Sao ta không biết?” Hương Ẩn lộ vẻ không vui.

"Cái này. . . . . ."

“Hậu cung của hoàng thượng có rất nhiều phi tần, duy chỉ có Hương Ẩn ta đây là không phải!” Nàng tức giận nói, chính là nàng không muốn ngồi ngang hàng với hoàng thượng.

“Là nữ nhân của trẫm thì ngươi khó chịu đến vậy sao?” Nhất thời Cừu Dực Từ để lộ vẻ mặt hà khắc khó chịu.

“Hừ, hậu cung hoàng thượng có tới ba ngàn mỹ nữ, Hương Ẩn không muốn tham gia trận chiến náo nhiệt đó đâu.” Nàng liền bỏ đi một nước.

“Lần này ngươi không muốn cũng không được?” Mao Uy Long cùng Hồng Tiểu Nữu liền lộ vẻ mặt đen tối của mình ra.

“Có ý gì?” Nàng nghiêm mặt hỏi.

“Chậc chậc chậc! Đêm qua nhất định thành, loại xuân dược này đã làm cho hoàng thượng phải vắt hết sức lực, nên mới trở nên mệt mỏi như vậy. Ngươi hãy nói thử xem, nếu ngươi không phải là nữ nhân của hoàng thượng, thì ai có thể tin được?” Mao Uy Long đắc ý nói.

Mọi người lập tức nhìn hoàng thượng. Ái chà, quả nhiên mặt mũi khô kiệt, khí sắc uể oải, đây không phải bằng chứng cho thấy đã túng dục cả đêm thì là gì?

Ngay lập tức gò má của Hương Ẩn liền đỏ ửng, vừa mắc cỡ vừa trở nên tức giận. “Ngươi, đều do nha đầu các ngươi gây ra! Dám hạ thủ lại còn dùng xuân dược với ta, còn làm ô nhục sự trong sạch của ta, các ngươi thật không sợ chết hay sao hả?”

“Ta chỉ nói sự thật, chứ nào có làm ô nhục danh tiết của ngươi. Có câu đèn nhà ai nấy sáng, cả thần tiên còn không quản được chuyện nhà. Không sai, xuân dược chính là do ta bỏ, nhưng chuyện có xảy ra hay không thì chính các ngươi tự mình rõ nhất. Nếu ngươi không biết thì đi hỏi hoàng thượng đi?” Thật ra Mao Uy Long cũng rất tò mò, rốt cuộc hai người này đã “này nọ í e í é” chưa?

Mọi người liền đổ dồn ánh mắt lên trên người hoàng thượng, trên mặt tất cả mọi người đều viết ‘Rốt cuộc ăn chưa?’

Chỉ thấy sắc mặt Cừu Dực Từ vô cùng phức tạp, lại không mở miệng.

Mọi người đều tự mình suy ra kết luận, Hương Ẩn liền vội vàng nói: “Hoàng thượng, hãy nói cho ta biết có phải chúng ta không có xảy ra chuyện gì không.”

Lời vừa nói ra không ai dám tiếp, duy nhất chỉ có Mao Uy Long là không biết sống chết liền trả lời một câu."Ai tin!"

Giọng mới thốt ra. Đột nhiên Cừu Thường Khiêm cùng Trạm Thanh bất ngờ biến sắc liền hét lớn, “Cẩn thận!”

Mọi người không kịp ứng phó, từ trên trời rơi xuống một thỏi Thạch cực lớn, ngay lập tức Cừu Thường Dực liền bảo vệ lấy Hương Ẩn, Cừu Thường Khiêm cùng Trạm Thanh liền lật người bảo vệ lấy nữ nhân chính mình.

Mọi người không cần nói thêm, liền lao ra phía trước phá vỡ lều rồng nhưng khi vừa ra được thì mới phát hiện bên ngoài càng nguy hiểm. Lại nhìn thấy có mất chục tảng đá không ngừng rơi từ trên trời xuống, đoàn vệ binh đồng loạt xông lên toàn lực hộ giá, tiếng đá rơi lách ca lách cách thành những mảnh đá vụn vang lên.

Thấy tình trạng trước mắt, Cừu Dực Từ lập tức quyết định rút lui.

Mọi người cố gắng che chở cho người mình yêu, liền lui nhanh về phía sau. Cả đoàn thị vệ cố gắng hộ giá rời khỏi doanh trại nơi mình chiếm đóng, để tìm đường rút lui khỏi nơi nguy hiểm.

Đoàn người đã tới một bãi đất trống, không thấy truy binh đuổi theo cứ nghĩa là an toàn, liền bắt đầu thở dốc. Đột nhiên lại xuất hiện thêm một tảng Thạch to từ đâu công kích về phía Cừu Dực Từ cùng Hương Ẩn, mọi người không kịp cứu giá, Cừu Dực Từ liền vận chưởng ngăn cản tảng thạch rơi trúng.

Hương Ẩn thấy viên Thạch sắc nhọn, liền vận khí dùng song chưởng giúp hắn phá Thạch. Hai người hợp lực, dĩ nhiên tảng Thạch liền vỡ nát, vừa thở phào một hơi thì lại có một viên Thạch khác lớn hơn liền lao thẳng tới. Viên Thạch này có uy lực kinh người, làm bọn họ không kịp trở tay ngăn cản, trong nháy mắt cả hai người đều biến sắc, chỉ trong giây lát hai người đã bị tảng Thạch bao phủ.

Đám nô tài cùng thị vệ trông thấy, không khỏi Hồn Phi Phách Tán.

Trạm Thanh cùng Cừu Thường Khiêm, hai người càng thêm xám mặt như người sắp chết.

“Ta……Ta là ai?” Hương Ẩn nhăn mày hỏi.

Chuyện này làm cho Cừu Dực Từ vô cùng khϊếp sợ. Nàng mất trí nhớ!

Sau khi tỉnh lại, hắn phát hiện bọn họ bị mắc vào trong một hang động, còn viên Thạch to kia thì dừng ngay cửa động, cũng may không đè lên trên người bọn họ nên mới thoát khỏi cái chết. Nếu để tảng đá kia đè lên người, tuyệt đối không có khả năng sống sót.

Vả lại hang động này rất quen thuộc với hắn, chính là nơi mà bọn Mao Uy Long cùng Tiểu Nữu đã đào làm cạm bẫy. Dưới tình thế cấp bách, bọn họ phải nhảy vào trong hang động này, nhưng không nghĩ rằng nó lại bảo vệ tính mạng của bọn họ.

Thêm Bình Luận