Trời Sinh Chính Là Mệnh Hoàng Hậu

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ở chốn giang hồ, nàng chính là nữ ma sát Hương Ần Công Chúa, mọi người nghe tên đều biến sắc. Đồng thời, cũng là nhân vật hung ác tác oai tác quái trong cung làm cho chúng phi tần hận đến nghiến răng. …
Xem Thêm

“Thì ra nói hết nửa ngày, mà ngươi vẫn không hiểu? Trọng điểm chính là ngươi nhân cơ hội chuyến này đi Lê Quốc, không có những nữ nhân khác tranh giành nam nhân với ngươi, vội vàng dụ dỗ hoàng thượng, tốt nhất cứ dùng biện pháp giống như của Lam Điền Chủng Ngọc ấy, vậy là sau này ngươi có thể vô tư rồi.” Mao Uy Long dùng đủ mọi cách, tận tình khuyên bảo.

“Chính là vậy, nếu như ngươi không nếm được thân thể của nam nhân, thì sẽ phải ân hận cả đời……… Nếu như ngươi không thích hoàng thượng, vậy thì cứ tìm một nam nhân khác, cứ thử một lần là sẽ nghiện luôn đó, nói không chừng sao này bụng của ngươi cũng lớn như thế này.” Hồng Tiểu Nữu nói.

“Không sai không sai, Tiểu Nữu nói không sai chút nào, nếu không tìm được người nào thay thế, thì thử ôm hắn một cái xem sao.” Mao Uy Long liền tán thành cổ vũ.

“Thử ôm một cái, có được không?” Sắc mặt Hương Ẩn càng thêm phức tạp, vẻ mặt vô cùng chăm chú.

Vẻ mặt của ba nam nhân ngoài điện càng thêm phức tạp, thật vất vả mới nhịn được cảm giác muốn gϊếŧ chết người……..

Cừu Dực Từ trố mắt kinh ngạc, liền đứng bất động tại chỗ không dám nhúng nhích.

Hắn hắn. . . . . . Hắn không nhìn lầm chứ?

Vừa vào điện đã thấy mỹ nhân với y phục mát mẻ, nằm say trên giường rồng. Này……. Cái này……. Chuyện gì đang xảy ra?

Chỉ thấy mỹ nhân đang lờ đờ mở mắt, ánh mắt trong vô cùng mê hoặc cứ chuyển động thẳng về hướng hắn.

Quả thật diện mạo của hắn hội tụ đầy đủ vẻ đẹp xuất chúng, thân hình thon gầy anh tuấn, còn phát ra khí phách hiên ngang của một bậc quân vương, chân mày rậm lóe lên nét uy nghi cứng rắn….. May mắn hơn lại có một thân thể vô cùng cường tráng.

Đúng như lời của Mao Uy Long nói, thích hợp_____ để Lam Điền Chủng Ngọc!

Nàng hướng ngón tay màu xanh ngọc nhạt về phía hắn, ngoắc ngoắc.

"Hương Ẩn. . . . . ." Nàng. . . . . . Cái này dùng để hấp dẫn hắn sao?

Hắn đến gần nàng, không khí từ bốn phía phát ra càng ngày càng nóng rang, ngập tràn hương thơm làm người ta say đắm.

Chẳng lẽ cuộc “Tán gẫu”của bọn Mao Uy Long đã có tác dụng rồi sao?

Nàng. . . . . . Thông suốt!

Tim hắn nhất thời căng thẳng mà đập mạnh.

Mặc dù thấy ánh mắt hắn nóng bừng lên, nhưng động tác lại rất chậm chạp, tiến lên từng bước một. Lông mày Hương Ẩn chợt đông cứng lại, cảm giác như có gì đó đâm vào tê tê, làm cho nàng không vui chút nào.

"Ta không phải là hoàng hậu của ngươi sao? Vì sao ngươi lại chần chờ? Hay là. . . . . . Ngươi đang gạt ta, căn bản ta không phải hoàng hậu của ngươi?" Cánh tay trắng của nàng khẽ căng ra, thân thể đang ngồi chợt đứng dậy.

Trong phút chốc Cừu Dực Từ liền chớp mắt. “Ngươi là hoàng hậu duy nhất của trẫm!” Hắn không chậm trễ chút nào, liền phát ra tiếng.

Vừa nói dứt lời, nàng hạ thân người mềm mại xuống. “Đã như vậy…….” Vẻ đẹp Thiên Kiều Bá Mị của nàng (tuyệt sắc không gì sánh bằng), đã vượt qua khỏi tầm mắt của hắn.

Hắn nhìn vào đôi mắt đen kiều mỵ đầy mê hoặc.

Nàng đã hoàn toàn tỉnh táo! Tim đập mạnh và trong chốc lát lại loạn nhịp, đầu óc rối loạn một lúc lâu giờ đã hoàn toàn minh mẩn, giống như đã thông suốt hắn bắt đầu mỉm cười.

Không sai, nàng là hoàng hậu của hắn, cho đến cuối cùng thì cũng chỉ có thể là hoàng hậu của hắn, rốt cuộc cũng danh chánh ngôn thuận thuộc về hắn. Khát vọng mong chờ đã lâu làm cho không khí cứ nóng rang lên, hắn không thể ức chể nổi nữa liền hôn lên cổ nàng một cách mê muội, bàn tay ương ngạnh của hắn liền vòng qua eo thon của nàng. Giữ nàng thật chặt ở dưới trướng của mình, như vậy mới càng làm cho lửa nóng cứ cháy bừng lên, không để cho nàng có cơ hội kháng cự.

Cứ khóa chặt đôi môi gợi cảm của nàng trước, những suy nghĩ điên cuồng cứ rạo lên mãi………Nữ nhân này là của hắn, dù chỉ là mất trí nhớ tạm thời. Cho dù sau này có khôi phục lại trí nhớ đi nữa, dù nàng có hận hắn, oán hắn, hắn cũng quyết không buông tay ra, quyết không buông!

Đầu ngón tay Cừu Dực Từ phất lên chiếc cổ trắng tinh của Hương Ẩn, nhìn nàng bỏ mảnh vải lót trong thân người ra, làm hắn cứ run rẩy khi dục hỏa xâm nhập, chỉ có điều_____

Mặt hai người đồng thời liền biến sắc!

Bên trán thấm ra ngoài không phải mồ hôi nóng, mà là mồ hôi lạnh cứ chảy ròng ròng.

Hơi thở hai người không đều, cũng không phải là vì mới triển khai kí©ɧ ŧìиɧ mà là vì_____

“To gan! Kẻ nào dám bỏ thuốc vào trẫm? Còn chưa cút ra ngoài!” Hắn giận tới nổi không thể kiềm chế được.

“Ha ha ha! Hoàng đế Trung Nguyên, ngươi đã trúng Nhuyễn Cốt Tán của ta, dù ngươi có là cửu ngũ chí tôn, nhưng e là mỹ nhân trong ngực cũng phải lực bất tòng tâm!” Từ bên trong liền có một người nhảy nhào ra một cái.

“Là ngươi, Ngạc Nhĩ Thái!” Hắn giận tái mặt, nhưng chẳng hề có chút bất ngờ.

“Đúng, chính là ta, ta tới để lấy cái mạng chó của Cẩu Hoàng Đế nhà ngươi.” Ánh mắt Ngạc Nhĩ Thái không kiềm chế lại được liền hướng về mỹ nhân trên giường, bắt gặp bộ dạng lạnh lùng của giai nhân diễm lệ, làm hắn có chút không thở nổi. Quá đẹp, thật sự quá đẹp.

Hắn liền che thân thể của nữ nhân lại, ngước nhìn nam nhân giận dữ.

“Hỗn láo!” Lửa giận từ trong đầu Cừu Dực Từ không ngừng bùng cháy dữ dội, lập tức dùng vải phủ quanh phần thân thể ở phía dưới. Hắn lại xông vào lúc người khác đang thưởng thụ cảnh xuân, ngày hôm nay nếu Ngạc Nhĩ Thái không bỏ mạng, thì tròng mắt của hắn cũng không thể nào giữ nổi!

Hơn nữa hắn lại có thể dễ dàng thi triển thuốc, nói không chừng bọn hộ vệ của hắn cùng Tra tổng quản cũng đã bị hạ. Tên này quả thật tới không đúng lúc…….. “Ngươi thật to gan, dám mưu đồ ám hại trẫm!”

“Hừ, chỉ cần gϊếŧ tên cẩu hoàng đế Trung Nguyên nhà ngươi, ta sẽ trở thành Đại Anh Hùng của Lê Quốc, ta có thể lật đổ phụ vương hèn yếu cùng với tên Qua Nhĩ Giai vô năng, nhân dân sẽ đề cử ta làm Đại Vương. Đến lúc đó ngươi đã chết rồi, thì Trung Nguyên nhất định sẽ đại loạn, ta nhân cơ hội này đem binh đoạt lấy thiên hạ. Vì vậy thiên hạ này sẽ sớm thuộc về ta.” Ngạc Nhĩ Thái như rơi vào Xuân Thu Đại Mộng (cảnh tưởng hiện ra theo suy nghĩ), mặt mày hớn hở liền la hét.

“Đúng là mơ mộng viễn vong!” Cừu Dực Từ cười lạnh, con ngươi liền toát ra uy thế quật cường.

“Chờ ta gϊếŧ chết ngươi rồi, ngươi sẽ biết ta có mơ mộng viễn vong hay không.”

“Đường đường là nhị vương tử của Lê Quốc, lại dùng biện pháp hạ lưu này để đoạt chiếm thiên hạ. Nếu chuyện này truyền đi, ngươi không sợ bị người đời nhạo báng hay sao?” Gương mặt Hương Ẩn hạ xuống lạnh lẽo, dung nhan trên mặt toát lên nhiều sát khí âm u.

“Chỉ cần ngươi không nói, ta không nói, chó hoàng đế này đã thành người chết lại càng không thể nói, dĩ nhiên thiên hạ này sẽ không còn người nào biết chuyện.” Ngạc Nhĩ Thái phát ra những lời nói dâʍ đãиɠ, ánh mắt đầy âm mưu nhìn nàng.

“Ngươi có ý gì? Không phải ngươi định gϊếŧ ta sao?” Điều này làm cho nàng có chút kinh ngạc.

“Dĩ nhiên là không, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã giật nảy mình. Nhận định rằng ngươi sẽ làm Hậu Phi tương lai của ta, muốn ngươi trở thành nữ nhân của ta, thì sao ta có thể gϊếŧ chết ngươi chứ?” Hắn không nhịn được sắc dục, liền hướng về nàng muốn ăn ngay.

“Hương Ẩn là nữ nhân của trẫm, ngươi dám làm càn !” Cừu Dực Từ duỗi cánh tay liền bóp chặt lấy hắn, dáng uy dũng ngạo mạn, làm hắn bất ngờ kinh hãi liền lùi bước.

“Thân thể của ngươi đã trúng Nhuyễn Cốt Tán, toàn thân không còn sức lực, còn muốn đọ sức để giữ chặt nữ nhân của ngươi sao?” Trong thần thái của hoàng đế Trung Nguyên vô cùng sắc bén, thật làm cho người ta không rét mà run.

Mặc dù toàn thần Cừu Dực Từ không còn sức lực, nhưng vẫn cố che chở Hương Ẫn thật chặt trong ngực, không để nàng có chút tổn thương, thậm chí còn phát ra âm hàn chí cực với nụ cười lạnh, nụ cười biểu thị công khai rằng hắn chẳng hề sợ Ngạc Nhĩ Thái chút nào.

“Ngươi dùng thạch đả thương Hương Ẩn, trẫm đã sớm muốn lấy mạng của ngươi rồi. Lần này dám xông vào tẩm điện của trẫm để hành hung, còn muốn đoạt lấy nữ nhân của trẫm. Quả là tự chui đầu vào rọ, muốn tìm đường chết mà!”.

Thêm Bình Luận