Trời Sinh Chính Là Mệnh Hoàng Hậu

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ở chốn giang hồ, nàng chính là nữ ma sát Hương Ần Công Chúa, mọi người nghe tên đều biến sắc. Đồng thời, cũng là nhân vật hung ác tác oai tác quái trong cung làm cho chúng phi tần hận đến nghiến răng. …
Xem Thêm

Làm cho người ta cũng cảm thấy khó chịu, trong lòng mọi người tất nhiên đều rất ghen tỵ nhưng lại không dám nói ra, ngay cả hai người họ cũng phải nhìn sắc mặt của nha đầu này để sống qua ngày, chỉ sợ nàng không vừa mắt, chạy tới hoàng thượng nói vài câu bên tai, thì sẽ đem hai hoàng phi già vô dụng này trục xuất khỏi cung để mà tự sanh tự diệt, vì vậy khi nghe tin nàng hồi cung hai người liền lập tức lắc lắc cái mông già, vội vàng chạy tới để “Vấn an”.

“Sao lại nói vậy, Hương Ẩn cũng như chúng ta đều là nữ nhi, nên muốn chúng ta không lo lắng cho ngươi thì cũng không thể được!” Bởi lấy lòng nha đầu này thật sự quá khó, nên lập tức Ninh Thái Phi phải trơ mặt dầy ra, nhân cơ hội này để tâm tình với nàng quả là không tệ, mọi người đi theo cũng thở phào nhẹ nhõm.

Liên Phi lại lập tức đáp lời, “Muội muội, chị dâu của ta có một chuyện muốn nhờ.” Nàng nắm chặt cơ hội nói.

“Đó?” Hương Ẩn nghiêng người một cái, lập tức có người đưa gối thêu hoa áp vào eo lưng, hai chân nàng khẽ co lên ghế của quý phi, lập tức liền có người tiến tới nắm mắt cá chân của nàng xoa bóp.

So với các vị quý phi thì tước vị vẫn cao quý gấp mười phần, trong lòng Liên Phi rất tức giận nhưng cũng chỉ đành im hơi lặng tiếng. “Muội muội, ngươi cũng biết tẩu tẩu đã sanh cho hoàng thượng một đại hoàng tử, nhưng nhiều ngày rồi mà hoàng thượng chưa từng đi đến chỗ ta, xin ngươi thương xót, hôm nào rãnh rỗi giúp ta nhắc với hoàng thượng một chút, là xin đừng quên ta nha!” Nàng nói xong nước mắt liền rơi lã chã.

Một hồi Hương Ẩn cười lạnh nhạt. “Được, chuyện này thì hoàng thượng không nhất thiết phải nghe theo ta, còn nói về chuyện khuê phòng ta đây không làm gì được.”

“Nếu như ngươi không làm gì được, thì thiên hạ này sẽ không còn người nào khiến cho hoàng thượng phải tận tâm tận lực_______”

“Khiến cho thánh thượng phải tận tâm tận lực gì chứ?” Một âm thanh trầm thấp đột nhiên cất lên.

“Hoàng thượng!” Mọi người nhìn thấy bóng dáng ngự giá của hoàng thượng, rối rít hốt hoảng quỳ xuống đất vái chào.

Nhưng duy nhất chỉ có người đang ngồi trên ghế chỗ quý phi, vẫn cứ thong dong mệt mỏi nghiêng người tựa ghế, không hề nhúc nhích, nụ cười diễm lệ trêu chọc tuyệt đẹp.

Hắn liếc nàng một cái, khóe miệng khẽ nhếch hướng về phía mọi người nói: “Tất cả đều miễn lễ.”

Lúc này mọi người mới dám đứng dậy.

“Hoàng thượng.” Liên Phi liền đứng lên quấn lấy tay áo bào của hắn, hắn nhẹ nhàng dùng sức một cái, liền thoát khỏi sự đeo bám của nàng, nàng thầm buồn không dứt, chỉ có thể căm giận mà nhìn hắn đi về phía Hương Ẩn.

Hương Ẩn khẽ xê dịch thân thể, để cho hắn khoan thai tự nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng.

“Mới vừa rồi các ngươi đang nói chuyện gì?” Nhìn thấy cả đám con gái, hắn có chút kinh ngạc.

“Chúng tôi đang nói chuyện phòng the của hoàng thượng.” Trước sau như một Hương Ẩn vẫn giữ nụ cười giễu cợt.

“Đó?” Hắn lén liếc về phía Liên Phi.

Liên phi nhất thời đỏ bừng cả mặt, vội vàng nói: "Nô tì đáng chết, nô tì chỉ hi vọng hoàng thượng có thể rủ chút lòng thương xót nô tì. . . . . . Cùng với chúng ta có được một hoàng nhi."

“Phải…..” Trong tận đáy lòng nàng cảm thấy rất đau khổ căm hận, cũng không dám nhiều lời, chỉ đành cúi đầu. “Tự suy ngẫm.”

Sinh ra hoàng tử, hắn vẫn cứ lạnh như băng. “Ai cho phép ngươi tiếp cận Hương Ẩn để nói việc này?” Đây cũng chính là một phần phiền não của hắn.

“Nô tì…. Chẳng qua là nói về việc nhà…..” Môi nàng trở nên trắng bệch.

“Hừ, sau khi không còn việc gì để làm thì ‘lại bàn về việc nhà’ với Hương Ẩn, nàng ấy không thích nghe những thứ vớ vẩn đó đâu.” Mặt của hắn lại lạnh không ít.

Hương Ẩn nhíu máy, nụ cười tươi khéo đẹp làm sao. “Hoàng thượng, ngài thực buồn cười, sao ngài biết ta không thích nghe những chuyện này nhỉ? Những cậu chuyện lý thú từ Long Tháp của hoàng đế cho tới thái hậu, rồi bọn dân đen phố chợ, ai mà không thích nghe? Hay là, hoàng thượng sợ bị truyền ra ngoài rằng là một vì vua lại có quá nhiều phi tần, đến nổi không thể nào sủng ái hết tất cả (Bất Chu), rồi xảy ra những việc đáng tiếc trong khuê phòng?”

Mọi người vừa nghe liền hút lấy không khí lia lịa. Nghĩ đây là việc Đại Nghịch Bất Đạo, duy cũng chỉ có mình Hương Ẩn là dám nói ra những lời cực kỳ vô lễ.

“Ngươi để ý sao?”. Hắn lườm nàng một cái sau đó lại hỏi.

Hắn đột nhiên hỏi, làm cho nàng có chút ngạc nhiên. “Cái gì?”

"Nếu như không để ý, chuyện này. . . . . . Ngươi cũng không cần phải tò mò." Hắn lạnh nhạt nói.

Đôi mắt tuyệt đẹp của nàng nheo lại. “ Hương Ẩn này không tò mò nữa.” Nàng nói xong liền biểu lộ một cách lạnh nhạt với hắn.

Sắc mặt hắn bỗng chốt biến thành màu trắng.

“Hoàng thượng, thì ra là ngài ở chỗ này, nô tì tìm ngài thật quá cực khổ.” Đồng Phi xông thẳng vào Noãn Hương Các, vừa thấy mặt hoàng thượng, không nói quá hai lời liền nhào thẳng vào trong ngực hắn, công khai cho mọi người thấy nàng chính là phi tử trong hậu cung được cưng chìu nhất.

Liên Phi nhìn không chút cảm tình, oán giận trừng mắt nhìn Đồng Phi.

“Làm sao ngươi cũng tới đây?” Hắn lắc đầu hỏi, ngay trước mặt Hương Ẩn tự nhiên Đồng phi lại bị đẩy xa ra.

Đồng Phi cảm giác hoàng thượng đang lạnh nhạt, trong lòng có chút hoảng hốt, liếc thấy Hương Ẩn đang cười khẩy, chẳng lẽ cũng chính bởi vì ác nữ này?

Liên Phi nhìn thấy hoàng thượng có vẻ lạnh nhạt, đoán chắc hành động của Đồng phi đã chọc giận hoàng thượng.

Nghe nói Đồng Phi dám bắt gia nhân đánh đít Hương Ẩn vì tội xông vào Long Tháp, thật không biết trời cao đất rộng mà, hành động này đã sớm đắc tội với Hương Ẩn, ngày nào nàng cũng mong chờ xem Đồng Phi bị đày vào lãnh cung.

“Đồng Phi, ngươi cũng tới chỗ của Hương Ẩn này để tham gia náo nhiệt à?” Nàng cố ý hỏi.

“Hoàng thượng vừa hạ triều, không thấy tăm hơi người, bổn cung tới tìm hoàng thượng, còn về phần Hương Ẩn……… Đương nhiên cũng chỉ là thuận đường tới hỏi thăm, đã lâu nàng không có hồi cung, trong cung này nếu còn thiếu thứ gì, thì hãy phái người thông báo cho bổn cung một tiếng, bổn cung sẽ giúp nàng an bài.” Nói giống như mình chính là chủ mẫu của cung đình, ngay cả cuộc sống sinh hoạt thường ngày của Hương Ẩn cũng phải tìm đến nàng để mà xin phép nữa chứ.

“Vậy Hương Ẩn làm phiền nương nương chiếu cố.” Hương Ẩn bề mặt tươi cười, một cái mỉm cười quỷ quyệt làm cho người khác phải phát run lên.

“Ngươi tuy chỉ là nghĩa muội của hoàng thượng, nhưng nhờ hoàng thượng sủng ái bổn cung, cho nên chăm sóc cho ngươi cũng là việc phải làm.” Đồng Phi vênh váo nói.

Quả thật Liên Phi thấy cô nàng Phi Tử này cứ mãi đốt pháo nổ. Đồng Phi quả là ngu ngốc, ỷ vào chút cưng chìu của hoàng thượng, lại dám trước mặt Hương Ẩn tự cho mình là chủ mẫu, lần này Đồng Phi sẽ phải lãnh kết cuộc thê thảm rồi!

“Hoàng thượng, ngài đã sủng ái Đồng Phi bao lâu rồi?” Hương Ẩn đột nhiên hỏi.

Cừu Dực Từ nhíu mày. “Từ lần ngươi rời khỏi cung…. Ừ, nếu không sai thì cũng xấp xỉ gần nữa năm rồi.”

“Nửa năm à……….” Nàng liếc về phía Đồng Phi với cái

bụng bằng phẳng chẳng có gì.

Đồng Phi nhìn thấy nàng có chút đắc chí thì liền căm tức.

Ánh mắt tuyệt đẹp của Hương Ẩn khẽ lay chuyển, cười lạnh nhạt rồi nói tiếp: "Nương nương, Hương Ẩn thật sự tò mò, khi hoàng thượng đã cưng chìu ngươi được nửa năm, vì sao ngươi đến nay vẫn không có tin vui truyền ra vậy?"

"Bổn cung. . . . . ." Bị nói trúng chỗ đau, Đồng Phi khó chịu kinh khủng, nhất thời thay đổi biểu cảm. “Ngươi thật đáng chết, trong bụng của bổn cung có long chủng hay không, không cần người ngoài như ngươi lắm mồm!”

Nàng giậm chân tức giận, ác nữ này rõ ràng là muốn đối kháng với nàng. Từ sau khi nàng ta tự tiện xông vào Long Tháp, nàng đã hiểu ít nhiều về sự cưng chìu của hoàng thượng đối với nữ ma sát này, có điều nàng ta quá kiêu ngạo dám ở trước mặt hoàng thượng hỏi những lời như thế!

“Dạ, Hương Ẩn vượt khuôn, Hương Ẩn đáng chết.” Nàng khôn khéo hạ con ngươi xuống.

Thêm Bình Luận