Trời Sinh Chính Là Mệnh Hoàng Hậu

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ở chốn giang hồ, nàng chính là nữ ma sát Hương Ần Công Chúa, mọi người nghe tên đều biến sắc. Đồng thời, cũng là nhân vật hung ác tác oai tác quái trong cung làm cho chúng phi tần hận đến nghiến răng. …
Xem Thêm

Nàng lạnh lùng nhìn hắn. “Ghen?” Hình như hắn vừa nói cái gì đó làm người ta không thể hiểu được.

Hai mắt hắn lo lắng, dần dần trở nên ảm đạm. “Từ nhỏ ngươi đều quấn lấy trẫm, lúc ngươi không có ở trong cung, trẫm lại dây dưa với người khác, ngươi không hề có chút tức giận hay sao?”

“Những người này là chị dâu, tại sao phải tức giận? Hơn nữa, dù bất kể bao nhiêu người vây lấy ngươi, thì ngươi cũng chỉ thuộc về ta, không phải sao?” Nàng cười rực rỡ.

Tim của hắn bỗng trầm xuống, bởi vì nàng quá thông minh, duy chỉ về những chuyện này thì lại trở nên hồ đồ ngu ngốc, hay là…. Những năm gần đây, nàng đều giả vờ ngu ngốc?

“Hoàng thượng, nô tì đến thỉnh an ngài ạ.” Đồng phi đã truyền lời mấy lần muốn gặp hoàng thượng nhưng đều bị cự tuyệt, nhân dịp bọn nữ tử muốn gặp hoàng thượng, nàng lập tức lặng lẽ theo sau, nhân cơ hội vừa thấy mặt hoàng thượng, lập tức đuổi các phi tử khác trước một bước, nhào thẳng vào trong lòng ngực hắn, nàng không tin mấy ngày nay hoàng thượng không gặp mặt nàng thì sẽ không nhớ tới nàng!

Nửa năm qua, nàng chính là phi tần trong hậu cung được người sủng ái nhất, vì vậy lần này phải dồn hết sức lực để đoạt lại chiếc ghế cao nhất trong hậu cung của người mới được.

Liên Phi ôm đứa con trai mới vừa một tuổi, nhìn chằm chằm Đồng phi giận dữ, nữ nhân này đã ăn cơm ở lãnh cung rồi, lại dám vô liêm sỉ tới cùng nàng cướp người!

“Làm sao các ngươi tới đây hả?” Hắn lắc đầu hỏi, không chút khách khí đẩy Đồng Phi ra xa.

Đồng Phi khó chịu, đều này càng chứng minh chính mình đã thất sủng thật rồi.

Lúc này Liên Phi mới cười lạnh: “Hoàng thượng, hoàng nhi của chúng ta biết ngài muốn đi xa, đòi theo cùng hoàng thượng đi du ngoạn, lúc này nô tì mới dám mang hắn theo để hỏi xem ý của hoàng thượng có thể đáp ứng nguyện vọng đó được không.” Dụng ý khác của nàng, chính là đem hài tử của mình đặt lên trên người của hắn.

Cừu Dực Từ ôm chặt hoàng tử, tùy ý vui đùa, cũng không biết có phải vui vẻ không nữa, những biểu hiện trên mặt vô cùng phức tạp, cũng không biết có phải đang cao hứng quá chăng.

Tóm lại tâm tư của hoàng thượng không người nào biết chính xác, chỉ trừ một người bên ngoài, người đó là ai dĩ nhiên không cần phải nói trong lòng mọi người đều biết rõ đều này.

“Hừ, ta coi không phải tiểu hoàng tử muốn đòi theo hoàng thượng du ngoạn, mà chính là Liên Phi ngươi muốn đi cùng hoàng thượng thôi?”. Đồng phi khinh thường nói, Liên Phi rõ ràng cũng đã thất sủng rồi, ỷ vào sự yêu thương đối với hoàng tử, nên viết văn tấu để hoàng thượng chú ý tới nàng chứ gì.

Nghĩ tới mà thầm giận cái bụng không có tiền đồ của mình, ân ái với hoàng thượng cũng được một thời gian rồi, mà vẫn không hề có chút động tĩnh.

Tâm trạng cứ mãi lo lắng, sợ hoàng thượng vì quá vui mừng, lập hoàng tử duy nhất này làm thái tử, vậy ngôi vị hoàng hậu tương lai này, cái ghế Mẫu Nghi Thiên Hạ chẳng thể nào đến phiên nàng ngồi rồi?

Liên Phi tức giận trừng mắt hướng về phía Đồng Phi. “Hừ, hoàng thượng đã có hoàng nhi như vậy, yêu thương hắn cũng là phải, hơn nữa hoàng nhi không thể rời bỏ cha hắn, ngươi chưa làm mẹ người, dĩ nhiên là không thể nào biết được tình cảm phụ tử rồi. Có lẽ ngày sau ngươi cố gắng thêm chút nữa, nói không chừng có thể tự mình sinh ra một nam nhân hay nữ nhân, tới lúc đó ngươi sẽ có cơ hội để tìm hiểu thôi.” Bên ngoài nàng có vẻ đang cười nói, nhưng trong lòng lại không hề cười, ý muốn làm nhục Đồng phi không sanh được hài tử.

“Ngươi!” Đồng phi giận đến phát run.

Hai người ở trong cung đã sớm như nước với lửa, nhưng đây là lần đầu tiên ở ngay trước mặt hoàng thượng vạch trần bộ mặt của nhau.

Hương Ẩn nhìn thấy nực cười, trong nội viện thâm cung này, tiết mục trình diễn nhiều nhất vẫn là tranh giành tình nhân. Nàng đã nhìn từ nhỏ cho tới lớn, dường như cả một ngày vẫn không hề diễn xong, nàng có chút chán ghét, lơ đãng nhìn xem hai nữ quý nhân cứ nhao nhao thật khó coi.

Chợt sau lưng họ có một đóa hoa bách hợp (Sayuri) đang phát run lên, đây không phải người hoàng thượng mới phong vào một năm trước khi nàng hồi cung ….

“Tâm phi? Ngươi chính là Tâm phi sao?” Nàng cười hỏi.

“Dạ, nô tì chính là Tâm phi.” Công chúa điểm thẳng danh tánh của nàng, làm nàng hết hồn, nàng luôn sợ dính phải phiền phức, được sắc phong là hậu phi nhưng lại không dám cùng người tranh giành tình cảm. Cả ngày chỉ biết núp trong tẩm cung, sợ gây chuyện sinh sự, lại khơi ra những lời nói xấu của mấy vị phi tử.

“Người cũng tới sao?” Hương Ẩn cười hỏi.

”Ta. . . . . .” Nàng nhất thời đỏ mặt.

Sao công chúa lại chú ý tới nàng?

“Ngươi cũng muốn đồng hành với trẫm à?” Chỉ cần Hương Ẩn chú ý tới, dĩ nhiên Cừu Dực Từ cũng sẽ chú ý.

“Không phải như vậy, nô tì chẳng qua là theo mấy vị tỷ muội đến để tiễn biệt hoàng thượng.” Nàng hèn nhát nói.

“Vậy sao?” Hắn vuốt cằm, nghĩ tới tình cảm của vị phi tần mà hắn chưa hề tới gặp, nếu không phải Hương ẩn đế ý tới nàng, thì suýt nữa hắn đã quên mất trong cung mình còn có một vị phi tử như vậy.

Trong lòng Liên Phi cảm thấy xót xa ân hận, lại quên mất phải chào hỏi nữ ma sát này trước. Trái lại, để cho nàng ta chú ý tới ả phi tần tầm thường này.

“Công chúa yêu quý, thời gian vừa rồi bổn cung cứ bận nhiều việc, nên ba ngày rồi không đến chỗ ngươi ngồi một chút, ngươi đừng lầm tưởng bổn cung không hề quan tâm tới muội muội”. Nàng thảo hảo nói (chính là lấy lòng).

Chỉ cần ác nữ này vui vẻ, thì có thể dễ dàng thuyết phục hoàng thượng, bằng lòng dẫn mẹ con nàng đi cùng, chẳng qua tâm tính ác nữ này không được tốt lắm, cần phải cẩn thận ứng phó với nàng ta.

“Làm sao nào, cả ngày Liên Phi cứ ở trong nhà cùng Vương Công mưu đồ chuyện lập tiểu hoàng tử làm thái tử, nào có nghĩ đến ta chứ!”.

“Này….” Nói xong Liên Phi liền đỏ mặt khó chịu, Xú Nha Đầu này không biết tốt xấu là gì mà, lại dám ở ngay trước mặt hoàng thượng nói ra những lời này.

“Công chúa nói hay thật, Liên Phi một lòng mưu đồ ngôi vị thái tử, đâu còn quan tâm người khác chứ? Không giống như ta, một lòng cũng chỉ có hoàng thượng, muốn phục vụ hoàng thượng cả đời, dã tâm gì cũng không có.” Đồng Phi lập tức nói.

“Đã như vậy, hoàng thượng người hãy thành toàn cho Đồng Phi đi cùng, tương lai cũng chỉ cho nàng phục vụ ngươi là được, đừng phong nàng làm hoàng hậu. Dù sao làm hoàng hậu, Mẫu Nghi Thiên Hạ, trách nhiệm không ít, đâu còn có thể một lòng chuyên tâm chăm sóc cho ngươi như ý nguyện của nàng được.” Hương Ẩn ngấm ngầm cười nói.

“Ngươi.” Đồng Phi giận đến giơ chân, ác nữ này cũng quá lớn lối, trong mắt nàng toàn bộ không hề có mấy vị phi tử, muốn tổn hại muốn quát tháo đều tùy thuộc vào sự cao hứng của cô nàng. Lại không hề nghe hoàng thượng nói một câu thất lễ nào với nàng ta, cuối cùng tự mình rơi xuống lãnh cung, rốt cuộc cũng chuốt lấy kết quả thê thảm. “Hoàng thượng, nha đầu này khi dễ ta, ngài hãy vì ta mà làm chủ.” Nàng thẳng thừng lôi kéo hắn, đơn giản chỉ là không cam tâm nên muốn hoàng đế quan ái.

Vậy mà hắn vẫn cứ y cũ, tương đối lạnh lùng: “Hương Ẩn nói đùa, ngươi đừng la lối nữa.” Nhẹ nhàng dời tay nàng ra.

“Hoàng thượng!” Nàng kinh ngạc, nàng chính là thê tử kết tóc của hắn, nhưng so ra lại kém hơn một sợi tóc của nghĩa muội hắn?

“Đủ rồi, mục đích tới đây của các ngươi trẫm đều biết rõ, còn chuyến đi Lê Quốc này, bất cứ ai trẫm cũng không mang theo, mọi người chớ có cãi vả nữa.” Hắn đã đủ phiền phức với mấy phi tử này nhiều lắm rồi, nếu không phải vì…. Hắn cũng sẽ không phải từng bước từng bước nạp thêm nhiều phi tử, bây giờ vẫn còn hối hận.

Tay vung lên phiền não, bọn nữ nhi liền lui ra ngoài.

Mao Uy Long quan sát cẩn thận từ đầu tới chân, nhìn về phía Hương Ẩn. “Tiểu Nữu, nàng ấy có phải là Đại Mỹ Nhân kiêm luôn chức hồ ly tinh_____ nữ ma sát Hương Ẩn công chúa, có đúng không?”

“Không sai, nàng ấy chính là Hương Ẩn, là đối tượng đã dụ dỗ người yêu của ta….. Quả là hình dáng đẹp, so với Sư Tỷ của ta thì ngươi đẹp hơn gấp mấy phần….” Vừa nói xong, Hồng Tiểu Nữu liền bắt đầu chảy nước miếng.

Thêm Bình Luận