Chương 51

Thư Diệu từ trước đến nay là người có ý thức thực hiện lời nói của mình rất cao, hơn nữa còn là một người rất lo lắng cho bạn thân của mình.

Khi quyết định muốn giúp Kỷ Minh Nguyệt đột phá mối quan hệ, ngay tối đó, khi Kỷ Minh Nguyệt vừa về chung cư, thậm chí còn chưa kịp thở thì Thư Diệu đã gọi điện thoại tới.

Kỷ Minh Nguyệt vừa mới đi theo sau Tạ Vân Trì vào phòng khách thì đã nghe thấy chuông điện thoại.

Không biết còn tưởng là Thư Diệu theo dõi cô.

Cô nhìn thông báo trên màn hình điện thoại, lại nhìn nhìn Tạ Vân Trì ở phía trước, lập tức có chút chột dạ.

Bỏ luôn vali sang một bên, nhìn về phía Tạ Vân Trì cười cười, quơ quơ điện thoại, “Ờm, em lên tầng nghe điện thoại.”

Nói xong, Kỷ Minh Nguyệt lập tức chạy lên tầng, vọt vào phòng, cẩn thận đóng cửa.

Lúc này mới yên tâm mà nghe điện thoại.

“Alo?”

“Miêu Miêu, cậu về nhà chưa?” Thư Diệu hỏi.

“Vừa về đến.”

“Được rồi.” Thư Diệu đi thẳng vào vấn đề, không hề dông dài, “Bây giờ chúng ta lập kế hoạch, tranh thủ hoàn thành chuyện này trong tuần.”

“…”

Vội vàng như vậy à…

Dường như nhìn thấu ý nghĩ của Kỷ Minh Nguyệt, Thư Diệu nói rất chính đáng: “Kỷ Minh Nguyệt, mình nói cậu nghe, chuyện như thế này tuyệt đối không thể kéo dài được, cậu phải giải quyết ngay.”

Cả người Kỷ Minh Nguyệt lười biếng, nằm liệt trên giường, không có sức lực, “Kỳ thật thì cũng không phải mình sợ.

Chỉ là cảm thấy nếu làm như vậy, Tạ Vân Trì có thể hay không sẽ cảm thấy mình không… Dè dặt?”

Thư Diệu: “Cậu dè dặt à?”

“…”

Thư Diệu: “Cho nên cần phải để Tạ Vân Trì cảm thấy cậu dè dặt à?”

“…”

Thư Diệu: “Cũng không biết lần trước ai là người nói với mình gặp mộng xuân nhỉ?”

“…”

Kỷ Minh Nguyệt hoàn toàn không nói nên lời.

Coi như cô đã phát hiện rồi.

Trước kia tuy là Thư Diệu cũng không quá kiêng dè chủ đề này, nhưng dù sao vẫn có tự giác có một cô gái chưa chồng.

Từ khi Thư Diệu kết hôn, biến thành người phụ nữ của gia đình, thì mẹ nó, quả thực là chay mặn không kiêng.

Kỷ Minh Nguyệt cảm thấy Thư Diệu còn tích cực trong chuyện này hơn cả bản thân cô.

Có thể nói là Thư Diệu không chờ nổi mà thiết kế một cái kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ để Kỷ Minh Nguyệt cưỡng hôn Tạ Vân Trì, thời gian địa điểm, tình huống nào thì thích hợp, nên mặc đồ như thế nào, làm những động tác gì, tất cả đều vô cùng cụ thể…

Bla bla, Kỷ Minh Nguyệt thậm chí còn có thể tưởng tượng ra tốc độ gõ bàn phím của Thư Diệu, chỉ trong chốc lát lại có tin nhắn tới.

Ngữ khí của Thư Diệu cũng nghiêm trọng hơn, “Kỷ Miêu Miêu, nghe rõ đây, chuyện này mà không thành công thì cũng phải làm cho đến khi thành công, biết chưa?”

Kỷ Minh Nguyệt: “…”

Nghiêm trọng như vậy sao?

***

Kỳ nghỉ kết thúc, mọi người lại bắt đầu những ngày bận rộn.

Thu hoạch gần đây của tổ hạng mục M-1 rất khả quan, tiến triển cũng khiến mọi người nhẹ nhõm hơn hẳn.

Giai đoạn đầu hoàn thành sớm hơn dự định, tổ trưởng Vu Văn Hiên trực tiếp bay sang Mỹ để tiến hành khai thác thị trường hải ngoại, còn những nội dung và công việc cụ thể cần thực hiện trong giai đoạn tiếp theo sẽ do phó tổ trưởng Kỷ Minh Nguyệt dẫn dắt mọi người hoàn thành.

Cho nên ngay từ ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ, Kỷ Minh Nguyệt đã bận không ngẩng được đầu.

Trướng ngày 1 tháng 5, cô xin Trịnh giáo sư cho nghỉ vài ngày, nên tính đến sau kỳ nghỉ, Kỷ Minh Nguyệt đã lâu không đến đại học Viễn Thành.

Buổi sáng, Kỷ Minh Nguyệt đến phòng thí nghiệm giúp mọi người thực nghiệm; buổi chiều thì chạy tới Quân Diệu.

Tổ chức họp tổ hạng mục, sau đó công bố công việc của giai đoạn tiếp theo.

Theo lý mà nói, đây hẳn chỉ là công việc bình thường.

Nhưng không biết có phải do cái kế hoạch của Thư Diệu hôm qua không, hôm nay khi đến Quân Diệu, Kỷ Minh Nguyệt cảm thấy…

Giống như có chỗ nào đó kỳ quái.

Đặc biệt là khi vào thang máy.

Không phải giờ cao điểm, người trong thang máy không tính là nhiều, chỉ có mấy người quen biết nhau đang nói chuyện phiếm.

Kỷ Minh Nguyệt vội vàng đi tới, nam nhân bên trong nhanh chóng ấn nút mở cửa thang máy, giúp cô thuận lợi mà đi vào.

Kỷ Minh Nguyệt gật gật đầu cảm ơn, nam nhân nọ thụ sủng nhược kinh, trao đổi ánh mắt với đồng nghiệp xung quanh, “Kỷ tiểu thư không cần khách khí.”

Kỷ Minh Nguyệt dừng một chút, “Anh biết tôi à?”

Một nữ hài tử trong thang máy cười, “Kỷ tiểu thư nói đùa, Quân Diệu từ trên xuống dưới, ai mà không biết cô chứ.”

“…”

Cô nhớ lại một chút, nhớ tới đại hội thể thao lần trước, bản thân cô đúng là khá nổi bật.

Phỏng chừng mọi người trong Quân Diệu đã sớm nhìn cô với cái tên “nữ nhân được Tạ tổng ôm”.

Thời điểm ra khỏi thang máy, dọc theo đường đi không có ít người nhìn cô, chủ động chào hỏi.

“Buổi chiều vui vẻ, Kỷ tiểu thư.”

“Kỷ tiểu thư hôm nay thật xinh đẹp.”

“Kỳ nghỉ của Kỷ tiểu thư như thế nào?”

Kỷ Minh Nguyệt buồn bực trong lòng, cô quen nhiều người trong Quân Diệu như vậy à?

Hơn nữa, coi như Tạ Vân Trì giả bộ cho mọi người coi, ôm cô một cái để khen thưởng, mọi người cần phải phản ứng mãnh liệt như vậy sao?

Loại phản ứng này, khi tổ hạng mục mở họp thì hoàn toàn đạt tới đỉnh điểm.

Không biết vì cái gì, Kỷ Minh Nguyệt cảm thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình có chút giống đang nhìn…

Bà chủ tương lai của Quân Diệu.

Trước khi bắt đầu họp thư ký Phương còn đến thông báo, nói cho cô biết Tạ Vân Trì không đến họp vì có công việc khác.

Kỷ Minh Nguyệt do dự một giây, vẫn quyết định hỏi…

“Tạ tổng ở trong văn phòng sao?”

“Đúng.” Thư ký Phương gật đầu, “Tạ tổng có nói, Kỷ tiểu thư làm việc xong rồi có thể đến tìm anh ấy.”

Văn phòng…

Họp tổ cũng không quá lâu, họp xong, Kỷ Minh Nguyệt vừa thu thập tài liệu vừa không ngừng nghĩ đến hai chữ này.

Sau khi cắn môi cân nhắc một lúc, cô dậm chân, cầm đống tài liệu lên, dường như vừa hạ quyết tâm cái gì đó.

Gửi tin nhắn cho Thư Diệu.

Moon:【Mình làm đây!】

Sau đó, anh dũng đi vào chiến trường.

Trước khi xoay người đúng một giây, Hướng Ấu gọi cô, “Miêu Miêu.”

Kỷ Minh Nguyệt quay đầu lại.

Hướng Ấu: “Cậu muốn đi tìm Tạ tổng à? Sao mình lại cảm thấy biểu tình của cậu bây giờ, nhìn như thế nào cũng không giống đi gặp người yêu, mà là đang đi chịu chết?”

“…”

Kỷ Minh Nguyệt cứng đờ.

Kết quả là, cô mang theo quyết tâm đi chịu chết, gõ cửa phòng Tạ Vân Trì.

Khi vào cửa, Kỷ Minh Nguyệt nhớ tới lời dặn của Thư Diệu, trở tay khóa cửa.

Tạ Vân Trì ngồi phía sau bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn, cười với cô, ý bảo cô tùy ý ngồi, chờ anh làm việc xong.

“Chờ một lát.”

“Muốn ăn đồ ăn vặt không?” Tạ Vân Trì chỉ chỉ trên bàn, “Anh đã bảo thư ký Phương đi mua ít đồ ăn vặt cho em, anh còn có công việc phải giải quyết, em chờ anh một chút.”

Kỷ Minh Nguyệt hít sâu một hơi, trong lòng nhớ lại dặn dò của Thư Diệu tối hôm qua.

Không trả lời vấn đề của Tạ Vân Trì, dưới ánh mắt nghi hoặc anh, Kỷ Minh Nguyệt đi lên trước vài bước, đi tới bên cạnh Tạ Vân Trì.

Tạ Vân Trì có chút ngoài ý muốn, dựa lưng vào ghế, hỏi cô, “Làm sao vậy?”

Kỷ Minh Nguyệt vẫn không trả lời vấn đề của anh, nhắm mắt, nghiêng thân, ngồi vào…

Trên đùi của Tạ Vân Trì.

Tạ Vân Trì ngẩn ra, theo bản năng mà sợ nữ hài tử trượt xuống, nhanh chóng vươn tay ra, ôm lấy cái eo của cô.

Một tay là có thể ôm hết.

Căn bản không chờ Tạ Vân Trì lấy lại tinh thần, Kỷ Minh Nguyệt sợ anh sẽ nói ra cái gì đó làm bay hết dũng khí của mình, nhanh chóng duỗi tay vòng qua cổ Tạ Vân Trì, nhích lại gần anh.

Cảm giác da thịt chạm vào nhau truyền đến từ đầu ngón tay, làm Kỷ Minh Nguyệt có chút tê dại.

Nhưng cô vẫn nín thở mà xích lại gần Tạ Vân Trì thêm chút nữa, trái tim đập thình thịch mà ghé vào bên tai anh.

“Tạ Vân Trì, em muốn hôn anh.”

Bởi vì sợ bị cự tuyệt, thanh âm của Kỷ Minh Nguyệt không tự chủ được mà có chút lớn, ngữ điệu cũng cao hơn.

Cô lặp lại một lần, “Anh muốn hôn không?”

Ý cười trên mặt Tạ Vân Trì dần nhạt đi, trong đôi mắt đẹp đẽ kia là sự thâm trầm, con người đen như mực

Anh há miệng thở dốc.

Kỷ Minh Nguyệt sợ Tạ Vân Trì nói lời cự tuyệt, lại cắn răng một cái, cúi đầu, đôi môi nhẹ nhàng chạm lên môi Tạ Vân Trì.

Thần sắc của cô cứng đờ.

Cảm xúc mềm mại không ngừng phản hồi cảm giác tuyệt vời này qua đại não, hôn người mình thích càng khiến trái tim đập thêm mãnh liệt.

Lần đầu tiên trong đời hôn môi, hoàn toàn xa lạ rồi lại vô cùng mãnh liệt, mọi thứ đều được phóng đại trong văn phòng yên tĩnh.

Đầu óc Kỷ Minh Nguyệt trống trơn, cô thậm chí không rõ hiện tại bản thân có cảm thụ gì, là thoải mái hay là khó chịu, cô chí biết theo bản năng mà đắm chìm vào nụ hôn này.

Quanh quẩn bên chóp mũi đều là hơi thở độc đáo của Tạ Vân Trì.

Toàn bộ hơi thở của anh đều bị Kỷ Minh Nguyệt chiếm lấy, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng thở dốc của Tạ Vân Trì.

Thanh âm, cảm xúc, đôi mắt…

Sự kí©h thí©ɧ của ngũ quan chồng lên nhau, Kỷ Minh Nguyệt có chút không nhịn được mà muốn động thân mình.

Tạ Vân Trì hơi lùi lại, hơi thở có chút nặng nề, giọng nói rất trầm, không giống với ngữ khí ôn nhu ngày thường của anh.

“Đừng động đậy.”

Kỷ Minh Nguyệt đã sớm không còn là nữ hài tử cái gì cũng không hiểu, huống chi cô còn làm khoa học, sao có thể không hiểu được cảm giác cứng rắn kia là gì.

Cô cứng đờ cả người, một chút cũng không dám động.

Kỷ Minh Nguyệt nghe lời như vậy, Tạ Vân Trì lại có chút tiếc nuối mà thở dài.

Giây tiếp theo, anh nâng tay lên, chế trụ cái ót của Kỷ Minh Nguyệt, sau đó…

Hôn xuống.

Hoàn toàn khác với nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước khi nãy, nụ hôn này mang theo chút hung ác của Tạ Vân Trì, hoàn toàn khác với tính cách thường ngày của anh.

Anh vươn đầu lưỡi, chạm vào cánh môi Kỷ Minh Nguyệt.

Lại là một trận tê dại, Kỷ Minh Nguyệt theo bản năng mà “Ưm” một tiếng.

Bỗng dưng, máy tính phía sau Kỷ Minh Nguyệt đột nhiên truyền ra giọng nói của một nam nhân, mang theo sự tuyệt vọng, còn rất quen thuộc.

Nghe giống như…

Vu Văn Hiên còn đang ở bên kia đại dương.

“Lão Tạ, cho nên vừa rồi cậu nói bọn tôi chờ một chút, chính là muốn phát sóng trực tiếp cho chúng tôi xem xuân cung đồ à? Đừng đừng, tôi không chịu nổi, tôi cúp máy đây, tạm biệt.”

Nói xong, Vu Văn Hiên nhanh chóng cúp điện thoại.

Những người còn lại đều là người phụ trách được bọn họ tuyển chọn khi vừa mở thị trường ở Mỹ, tuy rằng đại đa số đều nghe không hiểu tiếng Trung, nhưng mà…

Tiếng “Ưm” của nữ hài tử vừa rồi, nghe như thế nào cũng rất ái muội, mọi người đều có thể nghe rõ…

Vừa rồi không dám nói lời nào, hiện tại Vu Văn Hiên đã dẫn đầu tắt máy, những người khác sao dám quấy rầy chuyện tốt của sếp chứ.

Chào hỏi dăm ba câu, từng người giống như chạy trốn, tất cả đều tắt máy, cứ như vậy mà kết thúc buổi họp hôm nay.

Kỷ Minh Nguyệt: “…”

Cô đột nhiên ý thức được, khi mình vừa mới vào văn phòng, câu “Chờ một lát” của Tạ Vân Trì không phải là nói với cô.

Là…

Nói với đám người phụ trách kia…

Cho nên, Tạ Vân Trì vừa rồi nói “Có công việc phải giải quyết”, chính là tiếp tục họp với họ…

Nhưng từ đầu đến cuối, cô căn bản không cho Tạ Vân Trì có cơ hội nói chuyện, cũng đã…

Ngồi trên đùi Tạ Vân Trì, hơn nữa còn nghiêm túc làm theo kế hoạch của Thư Diệu, cưỡng hôn Tạ Vân Trì.



Mẹ nó.

Mẹ nó mẹ nó mẹ nó mẹ nó!!!

Cô vô cùng hoảng sợ hỏi Tạ Vân Trì, “Vừa, vừa rồi… Bọn họ có nghe được không?”

Tạ Vân Trì cười cười, cực kỳ bình tĩnh, không hề xấu hổ khi bị gián đoạn.

“Không sao, sớm muộn gì cũng phải biết là anh có bạn gái.”

Không không không!

Biết là có bạn gái, cùng biết bạn gái hôm nay tới cưỡng hôn Tạ tổng, mẹ nó có thể giống nhau sao!

Nhưng mà, Tạ Vân Trì hoàn toàn không cho Kỷ Minh Nguyệt nói chuyện tiếp, lại lần nữa nhẹ nhàng chế trụ cái ót của nữ hài tử, cúi người, không chút do dự hôn xuống đôi môi cô.

Nhu tình mật ý, tất cả đều ở giữa hai đôi môi.

Tạ Vân Trì lại lần nữa vươn đầu lưỡi, thấp giọng dỗ cô, “Ngoan, mở miệng ra.”

Kỷ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy cả người như ở trên mây.

Đã không còn chút phản ứng cùng khả năng phán đoán nữa, chỉ biết Tạ Vân Trì nói cái gì, cô liền làm cái đó.

Môi lưỡi triền miên, hơi thở quyện vào nhau, từng chút từng chút dung hòa làm một.

Nụ hôn kết thúc, cả người Kỷ Minh Nguyệt mềm oặt ở trong lòng Tạ Vân Trì, liều mạng mà thở.

Tạ Vân Trì lại không có ý định buông tha cho cô như vậy.

Anh vùi đầu vào cổ Kỷ Minh Nguyệt, hít thở thật sâu mùi hương đặc trưng trên người cô, mềm mại và thơm ngát.

Tạ Vân Trì hôn xuống, cực kỳ dùng sức.

Kỷ Minh Nguyệt căn bản không có sức lực mà ngăn cản anh, chỉ có thể để anh làm những gì anh muốn, tiếp nhận những cảm giác xa lạ mà Tạ Vân Trì mang tới.

Hô hấp của Tạ Vân Trì nóng bỏng.

Anh hơi lui về sau, nhìn Kỷ Minh Nguyệt, mang theo ý cười, thấy nữ hài tử đang ngây ngốc nhìn chằm chằm mình, càng thêm vừa lòng.

Ngữ điệu của Tạ Vân Trì nhẹ nhàng, lại lần nữa dỗ cô, “Còn muốn hôn không?”

“Kỷ Minh Nguyệt, anh muốn hôn em.”.