Chương 1: Nhiều con thì nhiều phúc

Tôi sắp chết, chắc chắn là không qua khỏi rồi, một nhóm bác sĩ tóc bạc phơ đứng vây quanh tôi, trong đó chỉ có duy nhất một người phụ nữ – khoảng tầm sáu mươi tuổi, bà ấy đứng bên cạnh, lau mồ hôi cho tôi, an ủi nói: “Nhanh thôi, cổ tử ©υиɠ mở ra là sẽ hết đau ngay, em sẽ không còn đau nữa đâu.”

“Thả lỏng, em thả lỏng ra nào.” Một lúc sau bà lại nói.

Nhóm bác sĩ đứng bên cạnh lại chỉ chỉ trỏ trỏ vào tôi rồi khe khẽ nói nhỏ với nhau.

Tôi không thể thả lỏng được, tôi sợ, thân dưới tôi lúc này không một mảnh vải che thân. Với một người sống ở nông thôn, lớn lên ở một nơi nhỏ hẹp lại hẻo lánh như tôi, thậm chí tôi còn không thể nào bình tĩnh mà đối mặt với những lần kiểm tra thai sản như thế này nữa.

“Ôi trời, em không thể cứ thế này được.” Nữ bác sĩ sốt ruột: “Em thả lỏng ra nào, đừng sợ mình mất khống chế.”

Giọng nói của bà ấy dường như vọng lại từ một nơi rất xa, tôi không cách nào nghe theo lời bà ấy nói, tôi không thể để mất mặt trước mặt nhiều người như vậy được. Ý thức của tôi chìm xuống, rồi lại bị đánh thức bởi những cơn co thắt dữ dội.

Tôi lắc đầu van xin: “Tôi đau quá, cầu xin bác sĩ, xin hãy mổ cho tôi với.”

Nhưng khuôn mặt của bọn họ vẫn cứ thờ ơ lạnh nhạt, chẳng chút giao động.

“Các chỉ số của em rất tốt, có thể sinh thường được.” Nữ bác sĩ lại nói.

Khi cơn đau dữ dội tiếp theo ập đến, tôi hét lên tên cha của đứa trẻ, họ tên đầy đủ, hét đến tận cổ họng.

"Ninh Gia Tề!"

Tất cả mọi người trong phòng sinh trở nên bất an, luống cuống chân tay mà nhìn xung quanh.

"Suỵt!" Nữ bác sĩ hoảng sợ: "Đừng la nữa, đừng la nữa."

Tôi tiếp tục khóc: "Ninh Gia Tề! Anh vào đây! Vào đây ngay!"

Y thực sự bước vào, mặc quần áo giống như bác sĩ, bởi vì y mang mắt kính và khẩu trang nên tôi không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt y.

“Để họ mổ cho tôi, tôi không thể sinh thường được, tôi không sinh được, tôi đau quá, tôi sắp chết rồi.” Tôi ứa nước mắt cầu xin, yếu ớt túm lấy quần áo y.

Y không nói chuyện với tôi mà quay sang nhìn đám bác sĩ bên cạnh.

Một vị bác sĩ nhìn có vẻ như là lớn tuổi nhất bước ra, cung kính gật đầu nói: "Tình trạng của sản phụ rất tốt, đứa bé cũng không quá lớn, sinh thường càng có lợi cho sự hồi phục ở giai đoạn hậu kỳ của sản phụ. Đây là đứa con đầu lòng nên cổ tử ©υиɠ mở ra hơi chậm, sau khi mở ba khoảng ba ngón tay là sẽ không đau nữa."

“Không không không!” Tôi vặn lại: “Tôi đau quá rồi, tôi không thể cầm cự được đến lúc đó đâu, làm ơn phẫu thuật đi, làm ơn, tôi xin anh, làm ơn, tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa.” Tôi không kiềm được mà khóc trong tuyệt vọng.

“Mổ đi.” Giọng y nghèn nghẹn vang lên qua chiếc khẩu trang.

Mọi thứ trong phòng sinh đều đã được chuẩn bị đầy đủ. Sau khi y nói xong, nhóm bác sĩ cũng không có dị nghị gì nữa, chỉ trong tích tắc, nơi này đã biến thành phòng mổ. Miệng và mũi tôi đều được đeo ống thở, bác sĩ bảo tôi nghiêng người, sau đó tiêm thuốc mê cho tôi, ca mổ bắt đầu...

*

Khi tỉnh dậy lần nữa, cứ ngỡ như đã qua một đời người. Tôi sờ sờ cái bụng phẳng lì của mình, liếc nhìn cây kim còn sót lại trong tay, hỏi: “Mấy giờ rồi?” Có lẽ là nên hỏi đã mấy ngày rồi.

“Cô tỉnh rồi?” Một người phụ nữ xa lạ mừng rỡ như điên hỏi tôi, sau đó nhanh chóng rót cho tôi một ly nước.

“Mẹ tỉnh rồi kìa, nào, chúng ta cùng vào gặp mẹ nhé?” Một người phụ nữ xa lạ khác bế đứa bé trên tay, đi đến bên giường tôi.

Đúng vậy, tôi sinh con rồi. Tôi không dám đón lấy đứa bé, nó quá nhỏ, được bọc trong một chiếc chăn trắng nom như chiếc bánh bao, tôi đến xem mặt nó.

Xa lạ, tất cả đều xa lạ với tôi. Ba người trong căn phòng này, tôi đều không hề quen biết.

“Uống nước đi.” Người phụ nữ đầu tiên mang nước đến cho tôi, đưa ống hút đến bên miệng tôi.

“Di động của tôi đâu, tôi muốn gọi cho cha tôi.” Tôi hỏi.

Hai người phụ nữ trao đổi ánh mắt với, một người nói: "Để tôi đi hỏi một chút."

Một lúc sau, cô ấy cầm điện thoại của tôi, bước vào phòng.

“Ba ơi.” Tôi nói: “Con sinh em bé rồi, con trai, ba ký rưỡi, không sao ạ, con cũng không sao, đừng lo mà, con biết mà, con biết.” Tôi cười: “Ầy, con biết mà, con biết hết…”

Tôi lau giọt nước mắt trên khóe mắt, nói chuyện với người thân xong khiến tôi bớt đi vài phần hoảng loạn. Tôi lại nhìn qua đứa bé, người phụ nữ ấy vội vàng bế nó đến trước giường tôi.

“Chờ con lớn lên, mẹ đưa con về gặp ông ngoại nhé.” Tôi nói với nó như vậy.

****