Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trộm Mệnh

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dép của tôi!

Khi đi ngủ tôi luôn đặt nó ở bên phải. Bây giờ nó ở bên trái, tim của tôi chậm hơn nửa nhịp.

Tôi quấn trong chăn và không dám cử động.

Nhưng âm thanh kia vẫn còn. Không lẽ là chuột?

Phòng ẩm ướt, dẫn đến có một số con vật cũng là bình thường! Tôi tự an ủi mình.

Tóc tôi bị kéo mạnh. Cái gì vậy? Một bàn tay à?

"A, đau quá..."

Tôi run lên vì sợ hãi, vội lao ra khỏi giường.

Dưới gầm giường tối đen như mực, tôi không thể nhìn thấy gì. Tôi từ từ ngồi xổm xuống.

Đáng sợ quá.

Một con quái vật phủ đầy lông, những chiếc răng nanh sắc nhọn chảy đầy nước dãi, đang không ngừng xé nát thứ gì đó.

Tôi nhìn kỹ thì thấy nó đang nhai đầu người!

Cái mặt đó dường như là mặt của tôi!

…………

Tôi bừng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.

Hô hô hô.

Tôi lau mồ hôi trên đầu.

Sao lại chân thật như vậy? Có thực sự chỉ là một giấc mơ?

Tôi bàng hoàng, chuẩn bị xuống giường rửa mặt.

Đặt chân lên đôi dép ở phía bên trái.

Buổi sáng trời mưa phùn, gió u ám thổi khắp nơi. Tôi đứng ngắm mưa bên cửa sổ.

Tay tôi vô tình chạm phải mưa, bất giác co rúm lại. Tôi ghét trời mưa.

Trong lòng tôi khủng hoảng.

Tôi ghét hồ và ao.

Kiều Kiều của tôi cũng ghét trời mưa.

Mắt tôi liếc nhìn góc sân, thấy một con mèo đen cuộn tròn trong góc, trông ốm yếu.

Tống Viễn thích mèo, tôi vẫn còn nhớ con mèo đen mà anh luôn nói đến khi còn nhỏ.

Tôi bước tới và mang nó về phòng.

Con mèo đen này khá ngoan ngoãn, không ồn ào cũng không quậy phá.

Tôi lấy chiếc khăn lau khô bộ lông và bàn chân đen của nó.

À mà con mèo đen mà Tống Viễn đánh mất tên là gì nhỉ?

Hình như nó được gọi là Tiểu Hắc.

"Vậy gọi ngươi là Tiểu Hắc đi!"

Con mèo toàn thân đen thui, mắt to mắt nhỏ nhìn tôi. Đôi mắt màu xanh lá cây của nó sâu kín, nhìn thần bí khó lường.

Nhìn kỹ hơn, tôi có cảm giác như mình đang bị nhìn chằm chằm vào vực thẳm.

Ma xui quỷ khiến, tôi chợt nhớ đến một câu tôi từng đọc trong sách.
« Chương TrướcChương Tiếp »