Chương 23 Lư hương ngư văn (mười)

Sau khi Nam Tinh bước ra khỏi Trịnh gia, tiếng cãi cọ của ba anh em Trịnh gia vẫn chưa dừng lại, bước tiếp theo, bọn họ đại khái là phải đi kêu luật sư, triển khai cuộc chiến tranh đoạt di sản.

Phùng Nguyên hoàn thành nhiệm vụ, tiền cũng đã vào tài khoản, muốn cùng Nam Tinh trở về. Nam Tinh nói: "Tôi còn phải trả cái lư lại cho Dương Giang Hà, cậu đi trước đi."

"Vậy tôi đi trước." Phùng Nguyên nói, "Sau khi trở về, đầu tiên tôi muốn đi rửa sạch lỗ tai. Hai ngày này lỗ tai đều bị niệm đến chai luôn rồi."

Nam Tinh đột nhiên hiếu kỳ, hỏi: "Lần sau có khách hàng như vậy nữa, cậu nhận hay không?"

"Đương nhiên là nhận a." Phùng Nguyên tập tức trả lời, "Có thể kiếm tiền là tốt."

"Ừm." Đây cũng là tôn chỉ của nàng, chỉ cần có thể lấy được đôi mắt, đi làm cái gì đều không quan hệ, cùng người nào hợp tác đều có thể.

Phùng Nguyên bỗng nhiên cảm thấy hình như có chút không thích hợp, hắn nhìn Nam Tinh nói: "Ý, cô vậy mà cũng hỏi mấy vấn đề không liên quan."

Nam Tinh hơi khựng lại, đại khái là bị Khâu Từ nhiều chuyện ảnh hưởng rồi.

"Tôi đi đây, hẹn gặp lại."

Phùng Nguyên mới vừa cảm thấy nàng ấm áp, giờ lại lạnh lẽo như trời đông.

Khi Nam Tinh bước vào Dương gia, Khâu Từ đã thu thập xong, nhưng cũng chưa đi. Hắn đang đợi Dương Giang Hà, cũng đang đợi Nam Tinh đến, thứ nhất là vì lư hương là do hắn đứng ra bảo đảm, thứ hai là muốn nói chuyện nhiều hơn với Nam Tinh.

Nói nhiều hơn một câu, là có thể hiểu hơn một phần, hiểu biết thêm về trộm mệnh sư.

Ai biết "tái kiến" có phải thật sự liền tái kiến hay không.

Người hầu đưa Nam Tinh vào phòng khách liền đi pha trà, Nam Tinh thấy Khâu Từ cũng ở đó, hỏi: "Bọn họ còn chưa về?"

"Chưa, còn ở bệnh viện." Khâu Từ hỏi, "Trả lư hương xong là đi?"

"Đúng vậy."

Nam Tinh nhớ ra cái lư này có thể đưa cho hắn, dù sao hắn cũng chưa đi, lư hương cũng thông qua hắn đảm bảo Triệu Thiến mới bằng lòng cho mình mượn, để hắn trả lại là vừa. Khâu Từ có vẻ nhìn thấu ý đồ của nàng, nàng vừa định duỗi tay, liền hỏi: "Cô có việc gấp sao?"

"Không có."

"Cô muốn đưa lư hương để tôi chuyển giao?"

"Đúng vậy."

"Vậy tôi cự tuyệt."

Nam Tinh nhíu mày, hỏi: "Anh vội đi?"

Khâu Từ cười nói: "Không vội, nhưng tôi không muốn chuyển giao, tôi mà nhận, cô liền đi, đúng hay không?"

"Đương nhiên."

"Cho nên tôi cự tuyệt."

"Tại sao?"

Khâu Từ nói: "Bởi vì tôi muốn nói chuyện với cô nhiều hơn."

Nam Tinh nhìn chằm chằm Khâu Từ lúc này ngồi trên sô pha đối diện cái bàn, sau một lúc lâu mới hỏi: "Anh có phải cảm thấy tôi đánh không lại anh hay không?"

Thiếu chút nữa cho rằng nàng muốn hỏi là có phải mình yêu thầm nàng hay không Khâu Từ nghe thấy câu hỏi ngoài dự đoán này, khựng lại một lúc, ngay sau đó không nhịn được mà bật cười.

Hắn dựa lên sô pha, tư thế nhẹ nhàng, như đang nói chuyện nhà với nàng, không có một chút ý tứ khách khí nào. Hắn cười nói: "Tôi chính là muốn tìm hiểu cô, hoặc là, muốn tìm hiểu về trộm mệnh sư. Đương nhiên, tôi sẽ không hao hết tâm tư đi tìm hiểu. Nói chuyện phiếm, có lẽ có thể hiểu thêm về cô, cho nên mới muốn nói chuyện với cô nhiều hơn."

Nam Tinh không biết hắn là tò mò về trộm mệnh sư, hay là muốn biết làm sao để học mấy thứ này. Khâu Từ đối với đồ cổ huyền học tựa hồ rất có hứng thú, Nam Tinh tin rằng hắn cố ý muốn học. Nàng hỏi: "Vậy còn anh, vì sao lại muốn nhìn bộ sưu tập của Dương Giang Hà? Khi anh vào địa cung của Hậu Thăng, cũng không mang đi mấy thứ đáng giá đó, không phải đi trộm mộ, chẳng lẽ cũng là muốn làm giao dịch với ai đó, sau khi hoàn thành, anh có thể đi tham quan bảo tàng của họ?"

Khâu Từ từ lúc Triệu Thiến đề cập đến chuyện sẽ để hắn xem bộ sưu tập liền biết, Nam Tinh sẽ không bỏ qua cái chi tiết này.

Có điều nàng hỏi trực tiếp như vậy, thật sự làm Khâu Từ hơi bất ngờ.

Thì ra Nam Tinh cũng sẽ tò mò về người khác, chỉ là ngày thường quá lạnh nhạt, lạnh nhạt đến làm người ta cho rằng nàng không có lòng hiếu kỳ, hoặc là nói nàng không có suy nghĩ một người bình thường nên có.

Ai cũng nói lòng hiếu kỳ hại chết mèo, nhưng một chút lòng hiếu kỳ cũng không có, thì không quá bình thường.

"Đúng vậy." Khâu Từ không che dấu, nói luôn, "Tiền thù lao của cô là đôi mắt, tiền thù lao của tôi là nhìn bảo tàng của bọn họ."

Nam Tinh lập tức im lặng, Khâu Từ cũng không nói gì.

Chuyện hai người hiện tại biết về nhau, đã ngang cơ.

Chỉ còn lại có một điểm không biết —— nàng muốn đôi mắt để làm gì; hắn muốn xem kho tàng để làm gì.

Dương Giang Hà và Triệu Thiến từ bệnh viện về, vào cửa nghe nói Nam Tinh tới, Triệu Thiến ngay cả bước chân cũng nhanh hơn, làm Dương Giang Hà hốt hoảng vội vàng kéo nàng ta lại, để nàng ta đi chậm một chút.

Nam Tinh thấy hai người, nói: "Tôi đúng hẹn trả lại lư hương, để ở trên bàn, nếu không có chuyện gì nữa, tôi đi trước."

"Từ từ." Triệu Thiến nói, "Cảm ơn cô, mới vừa làm kiểm tra, trong bụng có cái tiểu bảo bảo. Nếu không phải cô nhắc nhở, với tính tình này của tôi, có khả năng đến lúc trễ mới có thể phát hiện, đối với bảo bảo cũng không tốt."

Nam Tinh gật gật đầu, không có ý tranh công.

Triệu Thiến lại nói: "Tôi đã thương lượng với tiên sinh của tôi, chúng ta sẽ tìm thời cơ thích hợp, đem lư hương đổi trở về. Trộm đồ của người ta, dù sao cũng không tốt."

Nam Tinh lại gật gật đầu, nhịn không được hỏi: "Còn muốn nói gì không?"

Triệu Thiến còn định nói tạ ơn gì đó, nhưng nhìn Nam Tinh thật sự không giống như là muốn đòi tiền, nếu đề cập đến tiền thù lao, ngược lại có vẻ thất lễ. Vì thế không nói nữa, chỉ nói: "Vậy chúng ta đưa cô ra ngoài đi."

"Không cần." Nam Tinh nói, "Tái kiến."

Nàng bước hai bước, lại nghĩ tới cái gì, quay đầu lại nhìn Khâu Từ, nghiêm túc nói: "Tái kiến."

Khâu Từ cười: "Lần sau thấy."

Nam Tinh khựng lại, không nói gì nữa, cất bước rời đi.

Khâu Từ thấy Nam Tinh đi vội vàng, nhớ tới nàng từ núi Bảo Châu về đã đến đảo Tứ Thủy, cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi. Liều mạng như vậy...... rốt cuộc là muốn làm cái gì.

Dương Giang Hà nói: "Khâu tiên sinh, tôi mang cậu đi tham quan kho tàng của tôi."

Khâu Từ thu hồi tâm tư, nói: "Được."

&&&&&

Khi Nam Tinh rời hòn đảo nhỏ, vẫn đi đến chiếc phà trên bến tàu kia. Nàng đi trên đại lộ du khách không ngớt, từ xa đã thấy trên bến tàu kia, có một cái cây lớn cành lá sum xuê.

Cái cây kia khi nàng lên bờ đã thấy, hiện giờ nhìn từ xa, phảng phất như một tán dù lớn đang mở ra.

Không biết vì cái gì, làm nàng nhớ tới cái cây Hà nãi nãi miêu tả trong lời Trịnh lão gia tử.

Cây kia được trồng trong sân Trịnh gia, thường hay có muỗi, lại luyến tiếc không chặt đi. Năm đó người một nhà khó khăn nhưng thấy đủ, đêm hè nóng bức, thắp nhang muỗi, ở trong sân hóng mát, ba đứa con cả trai lẫn gái ôm đầu gối nghe ông kể chuyện xưa.

Nam Tinh nghĩ, Trịnh lão gia tử coi đảo Tứ Thủy thành nơi cả nhà đến du lịch, không biết có phải vì cái cây này hay không, làm ông nhớ tới quãng thời gian ba đứa trẻ còn nhỏ tuổi hồn nhiên tụ lại dưới gối năm đó.

Có lẽ đúng, lại có lẽ không đúng.

Lư hương ngư văn đốt cháy sự phản bội của Hồng Diệp năm đó, đốt cháy lương tâm của nàng ta. Nam Tinh mơ hồ hiểu ra vì sao thứ có thể làm Trịnh lão gia tử sống lại sẽ là cái lư kia, đại khái là bởi vì, đều đốt cháy đi lương tâm.

—— Trịnh lão gia tử từ một nghèo hai trắng thành đại phú ông, thủ đoạn cũng không quang minh.

Vì kiếm tiền, hầu như thủ đoạn gì cũng dùng qua.

Đến già hối hận, cũng đã muộn.

Khi Hồng Diệp chết, cũng hối hận như vậy, nhưng cũng đã muộn.

Nhưng bất đồng chính là, con của Hồng Diệp bảo hộ nàng ta, con của Trịnh lão gia tử, lại huỷ hoại ông.

Đều là ràng buộc giữa cha mẹ và con cái, kết cục lại hoàn toàn bất đồng.

Phà chở đầy du khách rời đảo, lướt trên nước đến gần bờ biển ầm ĩ, rời xa dần hòn đảo nhỏ nổi trên nước.

Cái cây to kia, cũng dần dần biến thành một cái chấm, biến mất trên mặt nước.

Nam Tinh xuống khỏi phà, qua cổng, mới vừa lên bờ, liền nghe thấy có người lớn tiếng gọi. Người nàng biết ở đây đều còn trên đảo, xác định không phải kêu mình, nên không nhìn qua hướng đó.

Nhưng người nọ cố tình tới tìm nàng.

"Ta nói cô nương a!"

Người nọ trực tiếp cản trước mặt nàng, lớn tiếng nói: "Cuối cùng cô cũng lên bờ, tôi còn tưởng rằng tôi nhìn lầm, cô đã đi rồi."

Nam Tinh nhìn anh mập trước mắt, nhớ ra hắn là tài xế giống cái bánh chưng hôm đó chở nàng đến đây. Tài xế mập duỗi tay về phía nàng, trên bàn tay múp míp là một cái di động: "Tôi ngày đó về đến nhà rửa xe mới phát hiện ra nó, nhưng đã tắt máy, chờ sạc điện, phát hiện bị khóa vô pháp mở ra, chỉ nhìn thấy một đống cuộc gọi nhỡ cũng vô pháp bắt máy, đành phải ở trên bờ chờ cô. Ai da! Cuối cùng tôi cũng chờ được cô."

Nam Tinh dừng một chút, nhìn người tài xế mồ hôi nhễ nhại, nghĩ đến những lời hắn nói lung tung hôm đó, lại nghĩ đến những lời ba anh em Trịnh gia nói.

Có một số người, miệng xấu, nhưng tâm không xấu;

Có một số người, nói ngọt, nhưng tâm đã hư thối.

"Cảm ơn." Nam Tinh nhận lấy di động, giải khóa nhìn một cái, tất cả đều là Phùng Nguyên đánh tới. Nàng cất kỹ di động, hỏi, "Anh hiện tại có rảnh không, tôi muốn đi sân bay."

"Đương nhiên là có."

Trên đường tài xế lại nói chuyện phiếm, từ nam đến bắc, trên trời dưới đất.

"Tôi nha, không phải vì muốn kiếm tiền, chính là cảm thấy ngày thường quá buồn, cho nên mới làm tài xế. Tôi mỗi ngày a, phải chở mấy chục khách, người ở đâu cũng có, bọn họ trò chuyện với tôi, còn phải trả tiền cho tôi, thật tốt."

"Cô đừng thấy tôi hiện tại vui tươi hớn hở, trước kia tôi có bệnh trầm cảm, nhưng giờ tốt rồi."

"Người a, phải tích cực mà sống, vui vẻ một chút, lạc quan một chút, không có gì khó khăn gì mà không qua được. Đợi lát nữa đưa cô đi sân bay, tôi liền về nhà, mẹ tôi làm đồ ăn ngon, lão bà của tôi làm đồ ăn cũng ngon, không nỡ ăn ở ngoài a."

Nam Tinh an tĩnh nghe, giọng nói của hắn tràn trề sức sống, làm người nghe cũng cảm thấy vui vẻ.

Tài xế nói xong chuyện của mình, nghĩ nàng nhanh như vậy liền rời đảo, khẳng định không có gì chơi, liền nói: "Đảo này cũng không có gì mới mẻ, thương nghiệp hóa quá nghiêm trọng."

"Đúng vậy."

"Có thấy cái gì vui không?"

Nam Tinh nhìn tiểu đảo xẹt qua ngoài cửa xe, mặt biển ở dưới nắng gắt cuối thu, ánh sáng lấp lóa, chiếu lên ảnh ngược đảo Tứ Thủy. Nàng trầm tư thật lâu sau, nói: "Nơi này phong cảnh rất đẹp."

Nếu không gặp người tài xế này, nơi này nhất định quá tệ.

Hải đảo nườm nượp, lữ khách lui tới nối liền không dứt.

Thật náo nhiệt.

Tác giả có lời muốn nói: Quyển thứ hai, thấy có bình luận nói Trịnh gia cùng lư hương giống như không có điểm gì chung.

Kỳ thật mỗi món đồ cổ trong từng quyển cũng không nhất định phải có thuộc tính hoàn toàn tương đồng.

Chén rượu Thao Thiết là thuộc tính tham lam hoàn toàn giống nhau, lư hương ngư văn chính là ràng buộc giữa cha mẹ và con cái, còn có một điểm luôn được nhắc tới, đều có tác dụng dâng hương, đối với Hồng Diệp là hồi ức đau khổ, đối với Trịnh lão gia tử là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất.

Nếu thuộc tính hoàn toàn giống nhau, vậy quyển thứ nhất cổ kim làm người bừng tỉnh đại ngộ, nhưng tới quyển thứ hai cùng quyển thứ n về sau, không cần trở lại quá khứ, các ngươi nhìn hiện đại bộ phận đều đã có thể biết được là muốn nói về chuyện gì ở cổ đại, như vậy không có lạc thú gì, sẽ trói buộc.

Cho nên cổ kim cũng không nhất định hoàn toàn tương đồng, nhưng vận mệnh chú định sẽ có một vài chỗ giống nhau.

——————

Chương sau mở ra quyển mới —— đèn l*иg hình người.

Lời editor: nếu có ai mê những câu chuyện đồ cổ mà khôngbài xích các anh zai thích nhau thì có thể đọc thử bộ Tiệm đồ cổ Á Xá, bộ đómùi gay không nồng đâu, nhẹ đến độ lão hủ phải đi hít thêm từ mấy bộ khác cho đỡvã, bộ đó chủ yếu là kể chuyện cổ thôi, cấu trúc truyện theo hệ thống, dễ đọc,đã xong 2 phần, mỗi phần 12 món đồ cổ, tính đến giờ này nếu tác giả giữ đúng lờihứa thì phần ba phải xong rồi, nhưng lão ko thấy...